Vương Thanh Hòa cẩn thận kiểm tra khóa bạc, khóa trường mệnh này cũng đã cũ, không giống đồ giả. Mấy năm trước của cải nhà họ Hạ cũng không ít, sau này gia đạo sa sút nhưng trong nhà vẫn còn không ít đồ tốt, hẳn là không mấy chú ý tới một chiếc khóa, hơn nữa Hạ Hữu Đức được Hạ Toàn cưng chiều như vậy, thứ này bị trộm đi đưa cho Vương Thủ Thành cũng không phải là không có khả năng. Bức chân dung cũng đã được vẽ từ nhiều năm trước, nếu chưa từng gặp qua người này thì hẳn là không thể vẽ giống như thế.
“Chỉ có bao nhiêu đây thôi hay sao?” Vương Thanh Hòa không tin.
Vương Thanh Phú bị anh trừng mắt thì nào còn dám che giấu? Nhanh chóng lấy một phong thư trong túi tay áo còn lại đưa cho Vương Thanh Hòa: “Cái này, cái này cũng vậy. Đây là em trộm được, là cha viết xong rồi lại lén giấu đi, đại khái là chờ khi nào ông ấy hấp hối thì sẽ giao lại cho bọn em. Đây là thư do chính tay ông ấy viết, ghi chép lại chuyện năm đó Hạ Hữu Đức đã bắt cóc anh như thế nào, mọi chi tiết đều viết rất rõ ràng. Lúc trước cho em xem xong thì ông ấy đã vụng trộm cất giấu, kết quả chưa được bao lâu thì đã bị bắt vào tù rồi? Em chợt nghĩ có thể lấy thứ này, biết đâu sau này hữu dụng thì sao? Để lại trong nhà cũng thật là lãng phí...”
Vương Thanh Hòa mở bức thư, đúng là bút tích của Vương Thủ Thành, nội dung trong đó quả thật rất rõ ràng, thậm chí Vương Thủ Thành còn ấn dấu tay, có vẻ đã xem thứ này là di thư để lại cho người nhà họ Vương để bọn họ tiếp tục uy hiếp cả nhà Hạ Hữu Đức, không ngờ lại bị Vương Thanh Phú trộm đi. Nhìn Vương Thanh Phú đang hoảng sợ, Vương Thanh Hòa cảm thấy thật may mắn khi người tới tìm anh hôm nay lại là Vương Thanh Phú.
Anh vốn đã chuẩn bị cho cả hai tình huống, nếu người đến là Vương Thanh Kỳ thì ắt hẳn chẳng hỏi được bí mật gì, nếu vậy thì anh sẽ đến chỗ kia trước Dư Thành một bước, đánh cho đám người kia một trận rồi lại đi tìm Vương Thanh Phú hỏi cho ra chân tướng. Nếu là Vương Thanh Phú tới thì anh sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới đến đó. Lúc đó anh không cần làm gì cả, sau khi Dư Thành báo án thì cũng đã có người tới mai phục rồi, anh tới đó chỉ cần đóng vai một người bị hại hoàn mỹ mà thôi. Thoạt nhìn anh cũng có chút may mắn, may mắn hơn trong giấc mơ của anh rất nhiều.
“Anh cả, em thật sự đã nói hết với anh rồi. Anh đừng yên lặng, nể tình từ bé chúng ta đã lớn lên dưới một mái nhà, cha mẹ cũng không xuống tay với anh, tốt xấu gì anh cũng thả em ra đi.”
Vương Thanh Phú thấy Vương Thanh Hòa mãi không dao động thì không biết phải làm sao, bắt đầu đánh bài tình cảm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play