Thấy Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Phú đi xa, Dư Thành cũng đi lấy chiếc xe đạp để ở con phố sau xưởng đồ hộp, đạp xe chuẩn bị đi báo án, trong lòng vô cùng tò mò về nguyên nhân của chuyện này, nhưng Vương Thanh Hòa trầm mặc ít lời, anh ấy muốn biết thì cũng chỉ có thể chờ chuyện này kết thúc!
Đã đi được một quãng đường xa nhưng trong lòng Vương Thanh Phú vẫn còn suy nghĩ về lời giải thích của Vương Thanh Hòa lúc nãy, anh ta đột nhiên cảnh giác đứng lại, sau đó quan sát xung quanh, thấy bốn bề không có ai thì mới bất an xác nhận với Vương Thanh Hòa: “Lúc nãy anh chỉ muốn xác nhận tôi có nói dối hay không thật sao?”
“Nếu không thì sao?” Vương Thanh Hòa hỏi lại.
Vương Thanh Phú cũng nói không nên lời nhưng anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hôm qua anh ta chỉ là phấn khích mà quên mất Vương Thanh Hòa là loại người như thế nào? Có thể tin tưởng anh ta dễ dàng như vậy sao? Cũng dễ lừa quá rồi đó?
Thấy Vương Thanh Phú yên tĩnh không động đậy, Vương Thanh Hòa liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, đây không phải là một nơi tốt để làm gì đó, vẫn nên đi thêm một chút thì hơn.
“Chú đang hoài nghi cái gì? Hay là chú lừa tôi để làm chuyện gì đó? Trông chú cứ như đang chột dạ sợ hãi, chú hai Vương, chú đang lo lắng cái gì?” Vương Thanh Hòa nhìn Vương Thanh Phú chằm chằm, mặt lạnh như băng cứ như đã nhìn thấu tất cả dọa Vương Thanh Phú sợ tới mức linh hồn nhỏ bé suýt bay mất.
Vương Thanh Phú hút một ngụm khí lạnh, trong lòng lo lắng bồn chồn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi, tôi sợ gì chứ? Tôi chẳng làm gì cả, là anh cầu tôi trước, nếu anh không muốn đi, không tin tôi thì anh về đi. Dù sao anh về rồi thì chứng cứ cũng không còn nữa.” Vương Thanh Phú nói rất nhanh, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT