Nói rồi, Bạch Tú Tú liền muốn ngồi dậy.

"Em đừng nhúc nhích, anh cõng em trở về." Vương Thanh Hòa mau chóng ngồi xổm ở trước mặt cô.

Vợ chồng lâu năm, Bạch Tú Tú cũng không già mồm với anh, ghé vào trên lưng anh.

"Muốn đi về? Vợ cậu hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng làm cô ấy xuống đất làm việc nhé." Đại phu trong thôn lão Trương nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ này muốn đi, có lòng tốt nhắc nhở một câu.

Hai năm trước cháu trai của lão Trương lên núi bị lạc mất, vẫn là Vương Thanh Hòa đi lên trên núi tình cờ gặp được dẫn trở về.

Cho nên lão Trương vẫn là muốn quan tâm hai vợ chồng này một chút.

Bạch Tú Tú ghé vào trên lưng chồng cô, nghe lời này của ông ấy, lập tức liền có chút ý nghĩ: “Chú Trương, bệnh này của cháu có phải nên nằm mười ngày nửa tháng hay không?”

Lão Trương sững sờ, muốn nói không phải. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hai vợ chồng trẻ này, hết sức phối hợp: “Đúng là phải nằm mười ngày nửa tháng!”

Vương Thanh Hòa nghe xong liền khẩn trương hơn: “Hay là đi vào trong bệnh viện huyện khám thử đi!”

"Khám cái gì? Chú Trương đã nói như vậy rồi, đi, anh mau cõng em về nhà!" Bạch Tú Tú bấm mặt của anh một cái, thúc giục anh về nhà.

Nhà họ Vương ở tại con đường thứ ba đầu đông thôn, nhà cửa nơi này một hộ sát bên một hộ, nhà cô là hộ thứ ba.

Đều là tường được xây lên bằng gạch mộc, cao hơn người một cái đầu.

Bước vào sân, đối diện chính là phòng nhà bọn họ, nhà họ Vương có ba gian phòng lớn, hai gian kho củi.

Hiện tại chủ nhà là hai vợ chồng già nhà họ Vương, Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân.

Triệu Quế Phân từ lúc gả cho Vương Thủ Thành , sinh cho ông ấy năm người con trai, ở nhà họ Vương, nói một không hai!

Vương Thủ Thành

Trong sân, Triệu Quế Phân đanh mặt lại, đảo mắt nhìn khắp mỗi một góc trong viện! Soi mói mấy đứa con dâu đang làm việc trong nhà, nhìn xem có phạm sai lầm nào hay không.

Vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa cõng Bạch Tú Tú trở về, càng thêm khó chịu: "Thế nào? Còn biết trở về à? Bà đây còn tưởng hai đứa bây chết ở bên ngoài rồi chứ! Lúc làm việc thì giả chết, sắp tới giờ cơm nghe mùi liền trở về.

Trong nhà này, sao lại có thứ không có lương tâm như tụi bây cơ chứ!"

Trên gương mặt ưa nhìn của Vương Thanh Hòa không có nửa điểm bất mãn, ngẩng đầu nhìn mẹ anh Triệu Quế Phân một chút, mới lên tiếng: “Mẹ, chú Trương nói, Tú Tú lần này bị bệnh nghiêm trọng, phải ở nhà tĩnh dưỡng hơn mười ngày, con sẽ làm việc của cô ấy.”

"Phi! Bớt giả bộ giúp tao! Nếu nó có thể làm việc, con cũng tiết kiệm được sức lực, chẳng phải có thể làm những việc khác cho nhà mình hay sao? Năm đó đã nói không nên cưới đồ xui xẻo như nó về nhà rồi mà!" Triệu Quế Phân ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm đứa con dâu cả này của mình.

Những năm này, vợ thằng cả lén ăn không ít đồ sau lưng bọn họ! Đừng tưởng rằng bà ta không biết!

Chị cả Bạch Tú Tú chính là đi theo quân, bà ta nghe nói, người ta sống tốt lắm đấy! Mỗi năm đều gửi đồ về bên này, năm nào vợ thằng cả cũng chỉ cho bà ta có một chút!

Mấy bao đồ lớn, lấy ra chưa đến một phần mười.

Bà ta chỉ cần nhắc đến, thứ đáng chết này coi như không nghe thấy, mặc kệ bà ta uy hiếp thế nào, đều không có tác dụng!

Dám không cho thứ chết dẫm này ăn cơm, cô liền ầm ĩ bắt thằng cả cũng không đi làm việc kiếm công điểm.

Dám nói xấu cô vài câu, cô liền chạy đến liên hiệp phụ nữ công xã nói ra nỗi ấm ức của mình.

Toàn bộ chính là một khốn vô liêm sỉ!

Thật sự là xui xẻo tận mạng mới cưới một đứa con dâu như vậy về nhà!

Vẫn là vợ thằng năm tốt, mặc dù mới gả tới ngày thứ hai, nhưng mà sáng sớm ngày hôm nay, hai con gà mái trong nhà cũng đẻ nhiều hơn một quả trứng! Nhìn thế nào cũng thấy có phúc!

Bạch Tú Tú mặt không thay đổi ghé vào trên lưng chồng mình, chờ mẹ chồng mắng xong, mới mặt lạnh mở miệng: “Há miệng ngậm miệng đều là xui xẻo, đã niên đại nào rồi, đây là mê tín dị đoan? Nghe nói báo cáo mê tín, còn có thể kiếm được mười quả trứng gà lận đó...”

"Cô dám!" Triệu Quế Phân bị dọa đến cao giọng nhảy dựng lên.

"Sao tôi lại không dám? Mẹ cũng không biết xấu hổ, tôi còn không thể làm chút chuyện tốt hay sao?

Cái gì gọi là chồng tôi không giúp tôi làm việc thì có thể giúp gia đình làm những việc khác? Nhà này là nhà của tôi và Hòa Thanh thôi à? Bốn đứa con trai khác của mẹ đều đã chết hết rồi?"

"Cô, cô cái thứ độc mồm độc miệng lòng dạ hung ác, thằng cả! Thằng cả, mày chết rồi hả? Mày xem nó mắng mấy đứa em mày thế nào kìa?" Triệu Quế Phân bị tức đến đỏ mặt lên, chỉ vào Vương Thanh Hòa rống lên.

"Đúng thế, chị dâu cả, lời này của chị quá đáng rồi đó, sao lại trù cả nhà chết hết hả?" Cô con dâu thứ hai của nhà họ Vương đang rửa rau ở một bên không vui hát đệm.

"A! Sao là tôi trù cả nhà chết hết chứ? Là mẹ chồng tôi trông cậy vào anh cả mấy người một người làm việc, tôi còn nghĩ mấy người khác đã chết hết rồi thôi. Nếu bọn họ không chết, vậy việc này càng không tới phiên một mình chồng tôi làm.

Chú Trương đã nói, tôi phải tĩnh dưỡng nhiều tháng, bằng không về sau không chừng sẽ đổ bệnh đó.

Chồng tôi làm việc giúp tôi không phải là chuyện bình thường sao?

Làm sao? Các người còn muốn ép tôi chết à?"

Bạch Tú Tú lặng lẽ đảo qua bọn họ, không chút lưu tình mà trào phúng.

Cô em dâu thứ hai này của cô là một người biết quan sát thời thế, đời trước vợ chú hai theo bước chân của Chu Kiều Kiều, cuộc sống hạnh phúc thuận lợi, hai đứa con gái gả cho người trong sạch, về sau sinh con trai cũng đi theo cả nhà chú năm ăn ngon uống sướng.

Cô ta chuyên giúp đỡ Chu Kiều Kiều làm những việc không thể lộ ra ngoài, có thể nói Chu Kiều Kiều đến cuối cùng mang dáng vẻ trong sạch đều là nhờ vào ném hết chuyện xấu cho em dâu thứ hai Lưu Tiểu Nga làm!

Đời trước cô chướng mắt mặt mũi của Vương Gia Thụy, lời không thích nghe cũng đều đanh mặt không quan tâm, người khác nói cái gì, cô nghe xong liền thôi.

Nghĩ đến chỉ cần cô bảo vệ tốt bản thân mình, vậy sẽ không có chuyện gì. Kết quả chính là một kẻ pháo hôi xui xẻo.

Dù sao mặc kệ cô có mở miệng hay không đều là pháo hôi ác độc, vậy không mở miệng nói thì còn chờ cái gì?

Bắt đầu từ hôm nay, đừng hòng bắt cô giữ mặt mũi cho cái nhà này! Nhất là Chu Kiều Kiều!

Mấy chục năm làm hồn ma kia của cô cũng không phải uổng phí!

Số mạng cẩm lý kia của em dâu năm cũng là có bí quyết, nếu như hại người không được thì cô ta sẽ xui xẻo mấy ngày.

Với lại, chỉ cần em dâu năm có thể có được một chút chỗ tốt thì số mạng tà môn kia của cô ta sẽ phán định vì là tốt cho cô ta.

Ví dụ cô đem đồ vật lai lịch không rõ cho em dâu năm, mặc kệ sau này thứ này có bao nhiêu phiền phức, lúc ấy cô sẽ được phán định là người tốt. Cũng sẽ không gặp xui xẻo!

Về phần phiền phức sau này thì đó chính là vấn đề của em dâu năm cùng những người khác!

Cho nên, quy tắc của vận mệnh này nó là chết. Nhưng đầu óc của con người là vật sống nha!

Đây là điều sau khi chồng cô đấu với bọn họ đến cuối cùng mới phát hiện ra.

Đáng tiếc phát hiện quá muộn.

Nếu không nói lời nào thì vô dụng, vậy cô dứt khoát liền nhiều lời một chút. Dù sao thế nào cũng phải đắc tội bọn họ, cô cứ kiếm chút chỗ tốt cũng được!

"Nghe đi! Các người nghe thử đi! Phản, thật sự là phản rồi!" Triệu Quế Phân bị vợ con trai cả chọc tức đến không có lý trí.

Đầu óc ong ong, bình thường vợ con trai cả cứ trơ mặt ra như chết, không thích nói chuyện. Hôm nay cũng không biết ăn trúng cái gì, mở miệng ra một cái là muốn chọc người ta tức chết.

Vợ Vương lão nhị cũng rất khiếp sợ, chị dâu cả hẳn là bị đụng đầu vào đâu rồi đúng không?

"Mẹ, ăn cơm, có chuyện gì chúng ta để nói sau đi?" Trong phòng, Chu Kiều Kiều nghe phía ngoài cãi lộn, cảm thấy chuyện này không thể tiếp diễn được nữa.

Bằng không sẽ ầm ĩ đến cả thôn đều biết, thế thì mất mặt biết bao chứ?

Lại nói, chị dâu cả không thích làm việc, người mất mặt chính là cô. Chỉ cần người ngoài đều biết, sau này chị dâu cả vì thanh danh, sẽ ra ruộng làm việc mà.

"Ăn cơm cái gì? Tức muốn chết rồi!" Triệu Quế Phân tức muốn bốc khói đầu.

Bạch Tú Tú nghe xong, lập tức liền vui vẻ: “Mẹ, mẹ thấy tôi thì không ăn được cơm à? Vậy thì dễ rồi, Thanh Hòa, anh đi bưng phần của anh và em về phòng mình đi, mẹ nhìn chúng ta ăn không trôi, vừa vặn em cũng đang đau đầu, chúng ta trở về phòng ăn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play