"Không được! Thế nào? Cô còn muốn bưng vào trong phòng ăn hả? Cô đây là muốn ở riêng sớm có phải không?" Triệu Quế Phân nổi trận lôi đình.

Trong nhà ăn riêng, cùng nhau ăn trên một bàn cơm. Đây chính là biện pháp tốt nhất để bà ta quản giáo đám con trai và con dâu!

Vợ thằng cả đây là chuẩn bị khiêu chiến quyền uy của bà ta!

Sao cô không cắm thẳng đầu vào trong ruộng chết quách đi cho xong?

Cô còn sống cả gia đều không hưởng được chút chỗ tốt nào của nhà họ Bạch, nếu cô chết rồi, vì hai đứa trẻ kia của cô, nhà họ Bạch cũng phải cho cả nhà chỗ tốt.

"Mẹ mẹ muốn chia nhà hả? Con cũng không phải không được. Dù sao chú năm cũng đã cưới vợ, con thấy cái nhà này của nhà ta sắp không đủ chỗ ở rồi. Cũng không thể để hai vợ chồng chú năm ở nhà kho được đúng không mẹ?" Bạch Tú Tú vui vẻ, cô không sợ ở riêng.

Nhưng mà, người mẹ chồng này của cô tuyệt đối sẽ không đồng ý ra riêng!

Nếu ầm ĩ đòi ở riêng, vậy thì không chỉ có một mình nhà cô đòi, những người khác cũng nghĩ tới cuộc sống của mình như vậy thôi.

Với lại, người mẹ chồng tốt này của cô còn đang trông chờ sẽ hút máu nhà mẹ đẻ của cô nữa cơ.

Thật sự là mơ đẹp!

“Tôi nhổ vào! Cô cái thứ lòng dạ hiểm độc, đang yên đang lành sinh chuyện cái gì? Tôi nói cho cô biết, trừ phi tôi chết đi, bằng không đừng nghĩ đến chuyện ra riêng! Nếu cô dám đòi ra riêng, tôi liền vào trong huyện kiện cô! Nói cô không hiếu thuận! Tôi, tôi xem cô làm sao làm người.”

Triệu Quế Phân chống nạnh, hùng hùng hổ hổ.

Bạch Tú Tú không thèm quan tâm đến bà ta: “Thanh Hòa, thất thần làm gì? Còn không mau chóng bưng cơm trở về phòng.”

Nói xong cô trở về phòng trước.

Cô và chồng cô kết hôn sớm, ở một phòng trong ba gian phòng chính trong nhà.

Về sau mấy đứa con trai khác của nhà họ Vương đều kết hôn, cô và chồng cô sinh ra một cặp song sinh, mà phòng hai Vương Thanh Phú và Lưu Tiểu Nga sau khi kết hôn, ba năm ôm hai, sinh hai con gái. Phòng ba Vương Thanh Chính cùng Triệu Thúy Hoa sinh một đứa con trai.

Chú tư Vương Thanh Lượng cùng vợ anh ta Trần Phương mới kết hôn một năm, còn chưa có con.

Ngay sau đó là chú năm vừa kết hôn Vương Thanh Kỳ cùng Chu Kiều Kiều.

Hai vợ chồng già chiếm phòng chính lớn nhất ở giữa, phòng lớn bọn họ chiếm căn phòng phía tây, mà nhà chú hai ở căn phòng phía đông.

Chú ba và chú tư là đem củi phòng đổi thành phòng ở, tách ra ở riêng.

Vì cái này, bọn họ còn náo loạn mấy trận.

Chú út vừa kết hôn, hiện tại ở cùng hai vợ chồng già, hai vợ chồng già ngăn căn phòng chính ra.

Bạch Tú Tú nhớ đời trước sau khi hai vợ chồng chú năm kết hôn, mẹ chồng cô liền bắt đầu ầm ĩ, muốn cô nhường căn phòng đang ở, nói là hai vợ chồng chú út vừa kết hôn, ở cùng vợ chồng già bọn họ bên kia mặc dù có ngăn cách nhưng mà không đủ thuận tiện.

Cô và chồng cô đã là vợ chồng già rồi, qua đó ở vừa vặn thuận tiện.

Lúc ấy cô trực tiếp không quan tâm bọn họ, cô cũng không điên! Năm đó lúc phân căn phòng này cho bọn họ còn mưa dột đó! Tiền sửa phòng còn là cô lấy từ đồ cưới của mình ra.

Phòng phía đông ấm áp, phòng phía tây vừa rách lại vừa lạnh, mẹ chồng cô thương con trai thứ hai, không hề xem chồng cô là người.

Không nói cái này, chỉ nói cô còn có hai đứa con, làm sao có thể nhường phòng được?

Cô tốn tiền!

Lúc ấy sau khi cô từ chối liền cảm thấy mình vô cùng có lý. Kết quả sau khi cô chết, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô trở thành bia đỡ đạn.

Lúc nội dung quyển sách kia hiện ra ở trước mắt cô, còn có một đống bình luận kỳ kỳ quái quái xuất hiện theo. Đều là mắng cô, nói cô ích kỷ, nói cô cay nghiệt.

Chính cô bỏ tiền ra sửa phòng.

Chồng cô sau khi làm xong việc của mình thì giúp cô làm việc, vợ chồng bọn họ hai người mỗi ngày mười công điểm, ngày lễ ngày tết, chị gái cô gửi đồ tới, có lần nào không có chia ra một chút?

Ngay cả cái này còn bị nói là cay nghiệt?

Cô không hiểu, nhưng mà cô vô cùng chấn kinh!

Đẩy cửa phòng ra, Bạch Tú Tú liền thấy hai bảo bối nhà mình đang ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Thấy cô vào nhà, đều xuống giường nhào về phía cô.

“Mẹ!”

"Mẹ, hôm nay Nguyệt Nguyệt siêu ngoan, không ra ngoài gây thêm phiền chút nào!" Cô bé chải hai cái búi tròn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong đợi quấn quít lấy cô. Khuôn mặt trắng nõn nhìn cực kỳ đáng yêu.

“Mẹ, Minh Minh cũng rất ngoan!”

Đứa nhỏ bên cạnh không cam lòng yếu thế cũng làm nũng theo.

Bạch Tú Tú nhìn hai bảo bối nhà mình, chỉ cảm thấy trái tim phiêu du mấy chục năm trong nháy mắt đã được lấp đầy.

Cô ôm hai đứa bé vào lòng, ôm chúng ngồi xuống giường, hôn mỗi đứa một cái, sau đó đi vào trong rương đã khóa trên giường lấy một hộp kẹo ra.

Đây là cô nhờ chị gái gửi qua bưu điện cho cô.

Bên này không mua được kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, nhưng chị gái cô có thể nghĩ cách mua được một chút.

Thật vất vả mới có được những thứ này, chỉ để dùng lúc thu hoạch vụ thu, không ai trông hai đứa nhỏ, để hai đứa nhỏ này nghe lời.

Hiện tại hai đứa trẻ này mới vừa hai tuổi, mặc dù biết nói chuyện, nhưng cái gì cũng không hiểu.

Người trong nhà, cô vẫn luôn không yên tâm.

Chỉ có thể dùng kẹo dỗ dành.

"Mỗi đứa một viên, ngày mai các con cũng phải nghe lời." Bạch Tú Tú nói xong không nhịn được lại hôn hai đứa trẻ một cái.

Cô thật sự đã quá lâu không tiếp xúc với hai đứa con của cô rồi.

Người đàn ông chó kia của cô sau khi cô chết, căn bản không để ý tới hai đứa trẻ này, dường như sợ nhìn thấy bọn chúng sẽ nhớ tới cô đã chết.

Cô lại chỉ có thể bay ở bên cạnh anh.

Có trời mới biết lúc ấy cô muốn bóp chết người đàn ông xui xẻo này biết bao nhiêu!

Trong phòng, ba mẹ con vui vẻ hòa thuận.

Nhưng mà trên bàn ăn trong phòng lớn lại không tốt lắm.

Triệu Quế Phân đen mặt ngăn cản con trai lớn: “Sao? Con thật sự dám lấy? Bà đây nói cho anh biết, nếu anh dám bưng cơm về phòng, tôi sẽ chết cho anh xem.”

"Anh cả, mặc kệ chị dâu có khó chịu cỡ nào, cũng không thể cả nhà các anh đều không ngồi vào bàn ăn cơm, chuyện này truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn ở riêng?" Lão nhị Vương Thanh Phú không tán đồng khuyên một câu.

Đối với người anh cả im ỉm này của anh ta, anh ta có chút ghen tị, lại có chút cảm thấy mình cao hơn anh ta một bậc.

Cái tướng mạo kia của anh cả, con gái trong thôn năm đó không có ai không thích, chẳng qua anh đầu đất, không nói chuyện với bất kỳ người nào, mãi cho đến khi nhìn thấy chị dâu cả, liếc mắt một cái đã thích, chết sống muốn kết hôn với cô.

Tuy chị dâu cả xinh đẹp, nhưng người nhà mẹ đẻ của cô không ở bên này, nên không có người nhà mẹ đẻ nào.

Hơn nữa, mẹ đối xử với anh cả và chị dâu cũng không tốt bằng đối xử với anh ta.

Mẹ không cho anh cả học cấp hai, nhưng để cho anh ta học!

Anh ta ở trong thôn có thể làm người quản kho cũng là bởi vì có ăn học!

Tướng mạo này cũng không thể ăn thay cơm được!

Triệu Quế Phân nghe lời con trai thứ, tâm tình thoải mái hơn nhiều: “Nghe em trai anh nói xem! Đây mới gọi là tiếng người!”

"Anh cả, sao anh phải khổ sở chọc mẹ chúng ta tức giận? Đang êm đẹp, buổi chiều còn phải làm việc. Chị dâu cả có cáu kỉnh đến mức nào cũng không đến mức cơm cũng không ra ăn." Lão ngũ Vương Thanh Kỳ cũng tiếp lời.

Anh ta mới vừa kết hôn, nhưng cũng biết trong nhà này phải lấy lòng mẹ già!

Bọn họ anh một lời tôi một câu, Vương Thanh Hòa nghe xong, bình tĩnh nhìn bọn họ: “Mẹ, một nhà bốn người chúng con đều ăn trong phòng, mẹ chia đều ra. Nếu không Tú Tú sẽ không vui...”

Triệu Quế Phân:…

Từ nãy toàn nói lời vô ích đúng không?

Một chữ cũng không nghe?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play