Mấy năm nay tôi ăn ngon mặc đẹp, còn có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn.
Nếu không, trong khoảng thời gian này tôi cứ đi theo Nhiếp Khương bị bắt nạt, thậm chí còn phải tự bỏ tiền túi nuôi cô ta. Đến cuối cùng cũng không thể nói trước được tôi sẽ cùng cô ta phất lên hay bị coi như đá kê chân bị dẫm xuống bùn.
Vì thế tôi đã quyết định chọn phương án đầu tiên.
Tôi dẫn cô chiêu Trần Lăng Tuyết này về nhà, hai hôm trước đã tiêu 10.000 tệ sửa mái nhà, còn tiện tay mua một cái đệm cao su mềm hơn.
Mỗi ngày bị mắng, tôi vẫn rất dễ emo vào ban đêm thanh vắng.
Tôi cần một cái đệm tốt hơn để an ủi bản thân.
Căn nhà này hiện giờ cũng coi như có thể ở được.
Trần Lăng Tuyết đứng ở ngoài cửa nhìn vào, lập tức nói: "Chó nhà tôi ở còn tốt hơn cái này."
Tôi không nói gì.
Trần Lăng Tuyết thở dài, ném cho tôi một cái hộp nhỏ từ trong túi.
"Đây vốn dĩ là quà sinh nhật tôi chuẩn bị tặng cậu. Nhưng thấy nhà cậu như vậy... Hay là tôi tặng cậu một căn biệt thự mà tôi không thích lắm?"
Cô ấy nói nhẹ bẫng.
Dường như chỉ đang nói tặng tôi một món đồ rất bình thường.
Mắt tôi lập tức sáng lên.
Biệt thự?
Đời này tôi có thể vào đó ở sao?
Tôi vừa định gật đầu, thì không biết Nhiếp Khương chui từ đâu ra. Toàn thân cô ta tỏa ra ánh sáng thánh mẫu, lập tức chỉ trích Trần Lăng Tuyết:
"Trần Lăng Tuyết, chúng ta đều là bạn học. Cô có tư cách gì mà nói Lâm Bối Bối như vậy?"
Nói xong, cô ta lại nhìn tôi:
"Lâm Bối Bối, đừng tức giận. Nghèo không phải lỗi của chúng ta! Lỗi là ở cô ta, miệng mồm thì chỉ biết sỉ nhục người khác!"
Tôi: "..."
Nói thật nhé.
Tôi không hề tức giận chút nào.
Bởi vì những gì Trần Lăng Tuyết nói chính là sự thật.
Tôi đã từng đến nhà cô ấy, biết con chó cưng nhà cô ấy còn có một căn phòng riêng và ba người giúp việc chăm sóc nó.
Căn nhà đó sửa sang lộng lẫy, chỉ thiếu mỗi việc không dùng kim cương để trang trí.
So với đó.
Nhà tôi mới là chuồng chó.
Lúc đó trong đầu tôi đã nhận ra, chó nhà Trần Lăng Tuyết sống còn tốt hơn tôi.
Đây là một sự thật tàn khốc, cô ấy cũng không cố ý châm chọc, chỉ nói sự thật. Vì vậy tôi cũng không thấy có gì để tức giận.
Trần Lăng Tuyết có hình tượng là nữ phụ độc ác, nhưng cô ấy chỉ xấu với nữ chính.
Mặc dù bình thường Trần Lăng Tuyết ăn nói có hơi thiếu suy nghĩ, tính tình kém, đầu óc mát mát một chút.
Nhưng Trần Lăng Tuyết không có thói quen xúc phạm người khác.
Cô ấy chỉ đơn giản là nói sự thật.
Quan trọng nhất là, Trần Lăng Tuyết đã đồng ý tặng tôi một căn biệt thự.
Ít nhất cũng trị giá mười triệu.
Sự xuất hiện đột ngột của Nhiếp Khương rất có thể làm rối loạn kế hoạch trở thành triệu phú của tôi.
Nhiếp Khương lại không đồng ý, khi thấy biểu cảm đau đớn trên mặt tôi, cô ta nắm chặt tay tôi, rất nghiêm túc nói: "Chúng tôi không cần bố thí, một căn biệt thự có gì to tát? Một căn biệt thự có thể xúc phạm người khác sao?"
Tặng một căn biệt thự, mà còn không cho người ta sướng miệng một chút sao?
Tôi thầm châm chọc trong lòng.
Thấy hai người lại sắp đánh nhau trước cửa nhà tôi, ánh mắt của Trần Lăng Tuyết ngày càng trở nên không thân thiện.
Mười triệu cũng sắp rời xa tôi.
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng Nhiếp Khương, để cô ta chỉ có thể nghe Trần Lăng Tuyết nói.
Nhiếp Khương vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc của tôi.
Tôi vội vàng ghé sát tai cô ta nói: "Đừng nói gì. Đừng cản trở tôi kiếm mười triệu. Nếu không tôi rút chảo đập cô đó!”
6
Rõ ràng, nơi nào có nữ chính, nam chính sẽ luôn lảng vảng gần đó.
Theo quy luật của tiểu thuyết, cảnh tượng lúc này có thể gọi là nữ phụ độc ác cùng với tay sai của cô ta bắt nạt nữ chính.
Nam chính sẽ xuất hiện sau một khoảng thời gian đếm ngược.
Quả nhiên.
Khi tôi vừa đặt tay lên miệng Nhiếp Khương, cố gắng khiến cô ta im lặng, không để cô ta phá hỏng cơ hội trở thành triệu phú của tôi.
Thì ngay giây tiếp theo, Tề Văn đã xuất hiện từ góc rẽ.
Anh ta còn cầm một quyển sách, vừa thấy ba người chúng tôi tụ tập lại, lập tức ném quyển sách trong tay và chạy lại.
Trong khi chạy, anh ta còn chỉ trích Trần Lăng Tuyết: "Cô lại đang bắt nạt Nhiếp Khương à?"
Trần Lăng Tuyết đứng bên cạnh xem náo nhiệt thì ngẩn người.
Khi phản ứng lại, biểu cảm trên mặt cô ấy thật sự rất tội nghiệp.
Cuối cùng Nhiếp Khương cũng gạt tay tôi ra, đứng cùng một chỗ với nam chính.
Cảnh tượng này lại một lần nữa đâm sâu vào trái tim Trần Lăng Tuyết.
Thấy bộ dạng không vui của vị thần tài nhỏ này, lại nghĩ đến việc cô ấy đã hứa tặng tôi một bộ biệt thự triệu đô.
Tôi, một người hầu nhỏ, quyết tâm trở thành một người hòa giải có miệng.
Khi Tề Văn lại mở miệng chỉ trích, tôi lấy một miếng bánh mì,từ trong túi ra nhét thẳng vào miệng anh ta.
"Anh có thể im miệng không?"
"Vừa nãy là tôi bịt miệng Nhiếp Khương, nếu anh muốn trách thì cũng nên trách tôi!"
Tôi chỉ là một bia đỡ đạn nhỏ bé.
Tôi bị nam chính hiểu lầm cũng không sao, dù sao tôi cũng không mất miếng thịt nào.
Ngược lại, tôi còn có thể tạo được thiện cảm trước mặt Trần Lăng Tuyết.
Tại sao không làm chứ?
Nhưng quả nhiên Tề Văn có cái đầu của nam chính, góc nhìn vấn đề thật sự rất khác biệt.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn thân thiện, thậm chí còn nghiêm túc lắc đầu.
"Không. Nếu không có sự chỉ đạo của cô ta, sao cô có thể làm chuyện này?"
Dù có lý, nhưng thực sự là tôi không muốn để nữ chính phá hỏng cơ hội tốt của mình, nên mới bịt miệng cô ta.
Thực sự không liên quan gì đến Trần Lăng Tuyết.
Miệng nhanh hơn não, tôi lập tức mắng: "Anh bị bệnh à?"
Tôi: "……"
Tôi cũng rất khổ sở.
Mỗi ngày bị Trần Lăng Tuyết mắng, tôi vô tình đã học được không ít từ chửi.
Nhiếp Khương thấy tôi mắng Tề Văn, lập tức không ngồi yên được. Cô ta lập tức chắn trước mặt Tề Văn, bắt đầu chỉ trích tôi đúng như tôi mong muốn: "Lâm Bối Bối, sao cậu có thể cúi đầu vì mấy đồng tiền bẩn thỉu đó?"
Biệt thự triệu đô.
Mà cô bảo với tôi chỉ là mấy đồng tiền bẩn thỉu?
Tôi nhìn Nhiếp Khương mỉm cười: "Cô cũng có bệnh."
Cô không kiếm được chỗ tiền đó.
Thì cũng đừng cản tôi kiếm nhé!
7
Chắc chắn tan rã không vui vẻ.
Trần Lăng Tuyết bị người mình luôn nhớ nhung là Tề Văn hiểu lầm, lại thấy bóng lưng hai người nắm tay nhau rời đi.
Trần Lăng Tuyết kéo tôi, bắt tôi nghe tiếng trái tim tan vỡ của cô ấy.
Tôi bị nhấn đầu vào trước người Trần Lăng Tuyết, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cô ấy.
Nói thật.
Thật sự không cần phải như vậy.
Dù sao cô ấy làm hành động thế này trên phố, rất dễ gây hiểu lầm.
Đặc biệt là bên kia đường còn có một cô gái lén lút giơ điện thoại lên chụp ảnh, trên mặt chỉ thiếu ba chữ "Tôi đã ship" này.
Thật sự đau đầu.
Trần Lăng Tuyết vẫn chìm đắm trong nỗi buồn của mình.