Khi màn đêm buông xuống, cô ấy quyết đoán kéo tôi vào một quán rượu nhỏ bên cạnh.

Trần Lăng Tuyết vung tay, gọi một bàn rượu.

"Đêm nay không say không về, cậu nhất định phải khóc với tôi một lúc!”

Nói xong, cô ấy lập tức nắm lấy góc áo của tôi để lau mũi. 

Tôi cũng muốn khóc. 

Chiếc áo mấy chục nghìn mà. 

Nhưng nghĩ lại thì... 

Nước mũi của Thần Tài, chắc cũng có thể phù hộ cho tôi phát tài. 

Tôi run rẩy ngồi ở góc phòng, nhìn Trần Lăng Tuyết khoe từng chai rượu. 

Trong lúc đó, có vài lần tôi cũng muốn lên tiếng ngăn cản. 

Nhưng mỗi khi tôi mở miệng, Trần Lăng Tuyết lại quét mắt như một lưỡi dao nhìn tôi. 

Thần Tài nổi giận. 

Người hầu cũng không chịu nổi. 

Chẳng qua chỉ cần đợi đến khi Trần Lăng Tuyết say, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ấy về nhà. 

Cô ấy vừa khóc vừa phàn nàn. 

Thỉnh thoảng còn ợ một cái. 

"Bối à, cậu nói tại sao anh Văn không thích tôi?" 

"Tôi ợ... Tôi có xấu không?" 

Trần Lăng Tuyết lập tức tiến sát lại gần tôi, phả một hơi rượu vào mặt tôi. 

Tôi lặng lẽ lùi lại. 

Cô ấy lại nhào tới, môi mím lại khóc: "Mà ngực tôi còn lớn hơn Nhiếp Khương nữa. Cô ta chỉ là một sân bay, anh Văn thích cô ta ở điểm nào?" 

Nói xong, cô ấy lại định để tôi tự chứng thực một lần. 

Tôi vội vã vẫy tay. 

"Không không không... Không cần thiết." 

Nếu không, người khác sẽ nghĩ chúng tôi đang làm chuyện mờ ám. 

Trần Lăng Tuyết lại tiếp tục khóc, khóc một lúc bỗng im lặng. 

Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi. 

"Lâm Bối Bối, hôm nay là sinh nhật của cậu đúng không?" 

Cô tiểu thư kiêu ngạo Trần Lăng Tuyết này, chợt nhớ ra chuyện ấy. Nhưng rõ ràng cô ấy đang trong tình trạng say xỉn, tôi cảm thấy hơi nguy hiểm. 

Tôi gật đầu. 

Trần Lăng Tuyết lấy điện thoại ra xem giờ, vịn bàn loạng choạng đứng dậy. Rồi cô ấy chạy đến quầy thu ngân nói chuyện với ông chủ. 

Tôi muốn đi theo, nhưng Trần Lăng Tuyết đã trừng mắt nhìn tôi. 

"Ngồi yên đó đừng có động!" 

Thần Tài đã lên tiếng, đương nhiên tôi phải nghe. 

Tôi cũng cúi đầu xem giờ trên điện thoại. 

Mười một giờ năm mươi lăm phút. 

Còn năm phút nữa. 

Sinh nhật của tôi sắp qua đi. 

Không biết Trần Lăng Tuyết lẩm bẩm gì đó, lúc trở lại giấu hai tay sau lưng, trên mặt cười tươi. 

"Không kịp mua bánh sinh nhật, cái này tặng cậu." 

Nói xong, cô ấy lấy ra một thứ trong tay. 

Một miếng bánh mì có cắm một cây nến, nhìn có vẻ hơi tầm thường. 

Nhưng trong lòng tôi lại ấm áp. 

Kể từ khi đến thế giới trong sách, tôi không còn bất kỳ người thân nào bên cạnh. Sinh nhật này với tôi có thể trôi qua hay không cũng được, nhưng Trần Lăng Tuyết vẫn mang lại cho tôi một chút cảm giác nghi thức. 

Người khác đều cho rằng cô ấy là nữ phụ độc ác. 

Nhưng có lẽ chỉ có tôi tự trải nghiệm mới thấy cô ấy giống như một cô chiềubị nuông chiều hư hỏng. 

Trần Lăng Tuyết không xấu, nếu như có ai đó yêu thương cô ấy. 

Trần Lăng Tuyết lại ợ một cái: "Cậu nhanh nhanh ước đi!" 

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của cô ấy, tôi cảm động, nhắm mắt lại chuẩn bị ước.  

Trần Lăng Tuyết lại gõ gõ vào mu bàn tay tôi. 

Tôi mở mắt nhìn cô ấy. 

Trần Lăng Tuyết hai tay nâng mặt, nụ cười nghịch ngợm: "Nhất định phải là tôi có thể ở bên anh Văn nhé." 

Được rồi. 

Sự cảm động vừa rồi ngay lập tức tan biến. 

Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu ước một cách nghiêm túc: 

"Tôi hy vọng... Một ngày nào đó cô gái ngốc nghếch bên cạnh mình sẽ gặp được một người thật lòng thích cô ấy." 

Trần Lăng Tuyết tốt như vậy, chắc chắn sẽ có người yêu thương. 

Sau khi cầu nguyện xong, tôi mở mắt ra.

Trần Lăng Tuyết gục đầu trên bàn vì say rượu, mơ màng muốn ngủ.

Điện thoại của cô ấy để trên bàn bỗng reo lên, trên màn hình hiện lên vài chữ to — “Anh trai tốt vô địch khắp trên trời dưới đất”.

Tôi vội vàng bắt máy.

“Xin chào, Trần Lăng Tuyết say rượu, anh có thể đến đón cô ấy bây giờ được không?”

Giao Trần Lăng Tuyết cho anh trai cô ấy, chắc chắn là an toàn nhất.

Bên kia ừ một tiếng rồi cúp máy.

8

Mười mấy phút sau.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy tiếng động, tôi vội quay đầu lại nhìn.

Ôi, đẹp trai quá.

Đôi mắt phượng, sống mũi cao, làn da trắng lạnh tự nhiên mang theo ba phần khí chất lạnh lùng, ước chừng cao khoảng một mét tám, đôi chân dài không thể giấu đi.

Quả nhiên là gen tốt.

Quá đẹp trai, chuẩn kiểu đối tượng DIY trước khi đi ngủ.

Có lẽ vì ánh mắt của tôi quá trần trụi, anh ấy nhanh chóng định vị được tôi, rồi bước dài đến trước mặt tôi.

“Lâm Bối Bối?”

Giọng anh ấy hơi trầm, nghe thật dễ chịu.

“Vâng, là em.”

“Tôi là Trần Tri Dương, anh trai của Tuyết Nhi.”

Trần Tri Dương lập tức giới thiệu bản thân, quay sang thấy em gái mình say rượu, đôi lông mày đẹp nhíu lại.

“Sao lại uống nhiều rượu thế?”

Tôi vừa định tìm lý do để qua mặt giúp Trần Lăng Tuyết, không ngờ Trần Tri Dương đã hiểu ngay suy nghĩ của em gái.

“Lại đi tìm Tề Văn à? Nhìn có vẻ người ta căn bản không quan tâm đến nó, mặt nóng dán mông lạnh.”

Trần Tri Dương có vẻ tức giận vì em gái không biết tự lượng sức.

Anh ấy cúi xuống định bế Trần Lăng Tuyết lên, tiếng động bất ngờ làm cô ấy từ từ tỉnh lại.

Đáng tiếc cô ấy quá say.

Mắt Trần Lăng Tuyết mờ mịt dường như không nhìn rõ, bỗng cười lên: “Anh Văn, anh đến tìm em à?”

Trần Tri Dương không thèm để ý đến cô ấy.

Trần Lăng Tuyết lập tức ôm chặt cổ anh trai, cười tươi tiến lại gần.

“Anh Văn, anh vẫn thích em mà.”

“Nào, chúng ta hôn một cái.”

Khụ khụ…

Tôi lặng lẽ đưa tay che mắt, có chút không dám nhìn.

Mặt Trần Tri Dương cũng không đẹp lắm, lập tức quay mặt đi xa, vừa quay vừa gào: “Ông đây không phải anh Văn của mày, đừng có chạm vào tao!"

Rõ ràng.

Cả nhà đều là kẻ ngốc.

“Tôi sẽ đưa em về nhà trước.”

Người anh ngốc quay đầu nhìn tôi.

Tôi vội vã vẫy tay: “Không cần đâu, đường gần lắm, tôi có thể tự đi về.”

Người anh ngốc của Trần Lăng Tuyết rất kiên quyết.

“Giữa đêm như thế này, một cô gái như em không an toàn, tôi phải tự đưa anh về nhà.”

Nói xong, Trần Tri Dương nhìn thấy chiếc bánh mì cắm nến trên bàn.

Rồi anh ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi.

“Hôm nay là sinh nhật của em à?”

Tôi lắc lắc điện thoại: “Nói chính xác thì là hôm qua.”

Trần Tri Dương không nói thêm gì, ôm em gái vào xe, còn ân cần đắp cho Trần Lăng Tuyết một cái chăn.

Cô ấy chiếm trọn ghế sau, tôi chỉ có thể cam chịu ngồi ghế phụ.

Sau khi Trần Tri Dương để tôi báo địa chỉ nhà, suốt dọc đường không nói gì.

Cho đến khi xe dừng trước cửa nhà tôi, tôi chuẩn bị cởi dây an toàn để xuống xe, anh ấy đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ.

“Tính tình em gái tôi nóng nảy, bình thường em chơi với nó có thể sẽ bị thiệt thòi. Đây là thẻ phụ của tôi, nếu em gái tôi có gì không vui hay buồn bã, có thể sẽ phiền em ở cùng nó. Tính cách tệ em ấy tệ như vậy không có nhiều bạn, có thể cần em chịu đựng một chút.”

"Còn nếu các em đi đâu chơi, chỉ cần có liên quan đến Tề Văn, nhất định phải nhớ nói trước với tôi một tiếng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play