Thấy Trần Lăng Tuyết sắp nổi điên, tôi vội vàng kéo cô ấy lại, rồi đưa chai nước trong túi ra cho cô ấy. 

Cô ấy mắng lâu như vậy, chắc chắn sẽ khát. 

Là một người hầu chu đáo, tôi nhanh chóng mở nắp chai, chuẩn bị cho cô ấy uống nước cho dịu cơn giận. 

Trần Lăng Tuyết đang tức giận, không nói năng gì giật chai nước từ tay tôi, rồi ném thẳng về phía Nhiếp Khương. 

Nhiếp Khương đã sớm luyện được phản ứng nhạy bén từ tay Trần Lăng Tuyết. 

Cô ta nghiêng người sang trái, chai nước khoáng đã mở nắp vừa vặn ném trúng vào trán giáo viên hướng dẫn. 

Chai nước năm đồng, làm ướt áo giáo viên hướng dẫn. 

Lộ ra bên trong chiếc áo ba lỗ mờ mờ bên trong. 

Giáo viên hướng dẫn đã tối sầm mặt lại. 

Trần Lăng Tuyết thì không quan tâm nhiều, tiếp tục chỉ vào mũi Nhiếp Khương chửi bới. 

"Anh Văn hoàn toàn không để mắt đến loại phụ nữ như cô, cô mau biến đi!" 

Chỉ một câu này. 

Tôi đã có thể lắp ghép được nguyên do sự việc. 

Trần Lăng Tuyết đến sân bóng rổ dưới ánh nắng chói chang, chính là muốn cổ vũ cho anh Văn của cô ấy. 

Kết quả không chịu nổi hào quang của nữ chính, ánh mắt anh Văn của cô ấy trên sân bóng chỉ dừng lại trên mặt Nhiếp Khương. 

Cộng thêm sự cổ vũ của các cầu thủ bên cạnh. 

Hai người mập mờ, đâm sâu vào trái tim Trần Lăng Tuyết. 

Trần Lăng Tuyết vốn dĩ cầm kịch bản của nữ phụ độc ác, tự nhiên sẽ nổi điên tại chỗ, không để lại chút thể diện nào cho Nhiếp Khương. 

Còn Nhiếp Khương với tính cách căm ghét cái ác và kiên cường tốt bụng như nữ chính trong nguyên tác. 

Đương nhiên cũng sẽ không chịu khuất phục trước thế lực xấu. 

Vì vậy hai người đã đánh nhau. 

Một người túm tóc, một người chống eo. 

Các bạn học bên cạnh nhìn mà thán phục. 

Lúc này cốt truyện của cuốn sách vẫn đang ở giai đoạn đầu, theo cách viết trước thấp sau cao, lúc này giáo viên hướng dẫn bảo vệ Trần Lăng Tuyết, rồi quay sang trách móc Nhiếp Khương: 

"Từ khi nhập học đến giờ em đã gây ra bao nhiêu chuyện? Em còn muốn tốt nghiệp không?" 

Giáo viên hướng dẫn dẫn đầu thiên vị. 

Chỉ có điều ánh mắt ông ấy nhìn về phía Trần Lăng Tuyết cũng không mấy thân thiện. 

Ai cũng không thích một cô chiêu được nuông chiều, động một chút là chửi mắng. 

Nhưng không còn cách nào khác. 

Cô chiêu có tiền, chỉ cần không vừa lòng là có thể dỡ bỏ tòa nhà của trường. 

Tất nhiên giáo viên hướng dẫn cũng phải đứng về phía Trần Lăng Tuyết. 

Sự thiên vị rõ ràng này làm Nhiếp Khương tức giận đến đỏ mắt, lập tức che mặt chạy khỏi sân. 

Trong trận chiến này, Trần Lăng Tuyết giành chiến thắng áp đảo, nắm chặt cánh tay tôi, như muốn cắm móng tay vào thịt. 

"Lâm Bối Bối, cậu nói tôi và Nhiếp Khương ai đẹp hơn?" 

Không phải cùng một kiểu. 

Nhưng đều là người đẹp, có thể nói là ngang tài ngang sức. 

Nếu không thì cô ấy đã không phải là nữ phụ độc ác. 

Nhưng tôi có thể nói thật không? 

Nghĩ lại cái túi hàng hiệu mà Trần Lăng Tuyết đã ném cho mình mấy hôm trước, tôi nhờ nhân viên cửa hàng xem qua, có lẽ trị giá khoảng một hai trăm triệu. 

Vậy nên... 

"Cậu đẹp." 

Tôi không hề nói dối chút nào. 

Chẳng phải thần tài rất đẹp sao? 

Còn là kiểu tỏa sáng từ mọi phía. 

Trần Lăng Tuyết hài lòng, cuối cùng khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười. Nhưng không biết cô ấy nghĩ đến điều gì, lại nhăn mặt hỏi: "Vậy sao anh Văn không thích tôi?" 

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. 

Nghĩ đến cái túi hàng hiệu, tôi thuận miệng trả lời: "Anh ta mù." 

Trần Lăng Tuyết lập tức hất tay tôi ra, tức giận trừng mắt nhìn tôi. 

"Ai cho phép cậu nói xấu anh Văn của tôi?" 

... 

Nói thật thì. 

Tôi cảm thấy cô nàng độc ác này không được bình thường cho lắm. 

Rõ ràng Trần Lăng Tuyết có sắc đẹp và tiền bạc, mà cứ phải làm simp lỏd. Cô ấy thích một nam chính chỉ mãi coi mình là em gái, cuối cùng gây chuyện đủ kiểu, tự hủy hoại bản thân. 

Cần gì phải như vậy? 

Cho dù cô ấy dùng cái túi này cũng dư sức để nuôi một đám trai tơ trong nhà. 

Sao Trần Lăng Tuyết cứ phải treo cổ trên một cái cây? 

Tôi thật sự không hiểu. 

Tôi còn chưa châm chọc trong lòng xong, Trần Lăng Tuyết đã vì không chịu nổi việc tôi nói xấu Tề Văn, lập tức tháo vòng tay ném về phía tôi. 

Chậc. 

Cái vòng tay kim cương mấy chục triệu mà nói vứt là vứt. 

Người tiêu tiền hoang phí. 

Tôi cất vòng tay kim cương đi, rồi vui vẻ chạy theo sau Trần Lăng Tuyết, nhanh chóng dỗ dành cô chiêu này. 

Cô ấy mang tiếng là nữ phụ ác độc, thực ra cũng dễ dỗ. 

Trần Lăng Tuyết chửi nữ chính tôi gật đầu, cô ấy nói Tề Văn đẹp trai tôi gật đầu, cô ấy nói tôi ngu tôi vẫn gật đầu. 

Tôi chỉ là một cái máy gật đầu không có cảm xúc. 

Thần tài vui vẻ là tốt rồi. 

Cuối cùng cô chiêu giận dỗi cũng hả giận, tôi lập tức lấy ra cái vòng tay kim cương. 

"Còn cần không?" 

Trần Lăng Tuyết liếc nhìn với vẻ chê bai. 

"Đeo hai tuần đã cũ rồi, cậu cứ xử lý cho tôi đi." 

Tôi cúi đầu nhìn. 

Kim cương phản chiếu ra ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng, tôi thật sự không thấy chỗ nào cũ cả. 

Rõ ràng vẫn có thể làm mù mắt tôi. 

Nói thật. 

Tôi chưa bao giờ thấy nhiều kim cương như vậy trong đời. 

5

Sau khi đánh nhau. 

Cuối cùng Trần Lăng Tuyết cũng chịu im lặng hai ngày. 

Lại trùng hợp vào ngày sinh nhật của tôi, không biết cô ấy có hứng thú từ đâu, nói muốn về nhà tôi xem một chút. 

Thực ra chỉ là để tiện đường gặp Tề Văn, cũng nghèo như tôi, nhà cửa trống rỗng. 

Là nam chính trong nguyên tác, chắc chắn anh ta có xuất thân khó khăn, cuối cùng phấn đấu vươn lên, đạt đến đỉnh cao cuộc đời. 

Vì vậy hình tượng của Tề Văn là hồi nhỏ nhà rất giàu, có thể nói là bạn bè với nhà Trần Lăng Tuyết. 

Đáng tiếc sau đó bố anh ta bị người tình mê hoặc, đuổi mẹ con anh ta ra ngoài, mẹ Tề Văn qua đời vì bệnh nặng. Bố anh ta lại sinh thêm một cặp sinh đôi, càng không quan tâm đến Tề Văn. 

Anh ta cao ngạo. 

Hoàn toàn không chịu nhận sự giúp đỡ của Trần Lăng Tuyết. 

Tề Văn cũng không hạ mình đi làm thêm. Nếu không nhờ ánh hào quang của nam chính mà cuối cùng khởi nghiệp thành công, chắc chắn anh ta đã đói chết ở nhà. 

Tuy nhiên trong quá trình này, cô tiểu thư simp chúa Trần Lăng Tuyết vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tề Văn rất nhiều, nếu không thì anh ta cũng không thể nhanh chóng thành công như vậy. 

Đáng tiếc là nữ phụ độc ác mãi mãi chỉ có thể là vai nữ phụ. 

Ánh mắt của Tề Văn từ khi còn nhỏ chỉ dừng lại ở Nhiếp Khương. 

Nhưng anh ta lại nhất quyết không chịu nói, còn giống như tất cả các nam chính trong phim truyền hình, nói với Trần Lăng Tuyết một câu: "Tiểu Tuyết, tôi chỉ coi cô như em gái." 

Em gái con mẹ anh ta chứ!

Loại đàn ông như vậy, tôi gặp thằng nào đánh thằng đó. 

Còn về Tề Văn bây giờ, nói thật thì còn nghèo hơn cả tôi. 

Hồi đó để trả tiền viện phí cho mẹ mình, thậm chí anh ta còn phải vay mượn không ít tiền từ bạn bè. Mấy năm nay anh ta vẫn đang trong quá trình trả nợ, giờ thực sự nghèo đến mức không còn gì. 

Nhiếp Khương cũng nghèo. 

Nam nữ chính còn phải ở bên nhau vài năm nữa mới có thể xoay người thoát khỏi cảnh nông dân hát ca. 

Vì vậy, ban đầu nghĩ đến việc chọn phe, tôi đã quyết định ôm chặt chân của nữ phụ độc ác Trần Lăng Tuyết. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play