“Khụ khụ, ở trong nhà ngục của quân Thần Sách lần trước, lão thân đã cho Hoa Thiểu giám cơ hội rồi, chỉ tiếc thời cơ đã lỡ, cho nên… lần này Hoa Thiểu giám cũng không cần nhọc lòng làm gì.” Vương Thủ Trừng ho khan, bất đắc dĩ thở dài. “Hơn nữa, trong cả triều đình này, hỏi có ai thực sự vô tội đây?”
“Vương Trung úy nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?” Dù mình có nhún nhường đến thế nào thì đối phương cũng không hề có ý hợp tác, sự kiên nhẫn của Hoa Vô Hoan gần như đã mất hết rồi, trong mắt đã xuất hiện sát khí.
“Hoa Thiểu giám nói quá lời rồi. Lão thân chỉ là một lòng một dạ trung thành với thánh thượng mà thôi, dù bản thân có gây ra tội chướng nặng nề cũng không hối tiếc.” Vương Thủ Trừng khẽ cười khẩy, liếc Hoa Vô Hoan gần như đã bị lão nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.
Sắc mặt Hoa Vô Hoan tái mét, gã khẽ cụp hai mí mắt, cúi đầu lạnh lùng từ biệt Vương Thủ Trừng. “Nếu đã như vậy, đêm hôm khuya khoắt thế này còn đến quấy rầy đại nhân, kẻ hèn này thật không đúng rồi.”
“Không có gì. Hoa Thiểu giám cũng không cần quá lo lắng, những chuyện ngài nói tối nay lão thân coi như chưa từng nghe thấy.” Vương Thủ Trừng xua tay, mỉm cười, nói. “Mời Hoa Thiểu giám trở về thôi. Thứ lỗi cho lão thân không thể tiễn được.”
Hoa Vô Hoan lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phủ đệ của Vương Thủ Trừng. Ra đến bên ngoài, gã đứng lặng lẽ trong màn đêm, dường như vẫn còn chút không cam lòng mà ngoái đầu nhìn lại, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói cuối cùng mà hồ yêu kia đã nói với gã. Chẳng lẽ thực sự phải lợi dụng yêu pháp của nàng ta để loại bỏ kẻ này mới là biện pháp tốt nhất sao?
***
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT