Trời xuân se lạnh, khoa thi được cử hành đúng hạn vào tháng Giêng hàng năm, sĩ tử khắp nơi đều đổ xô về thành Trường An tham gia ứng thí. Đến ngày thi, tất cả tập trung xếp thành hàng, tiến vào trường thi của bộ Lễ, nằm ở phía nam Thượng thư tỉnh. Lý Ngọc Khê cũng theo đoàn sĩ tử, khăn gói đến tham dự khoa thi, nhưng suốt mấy ngày qua, y sống chẳng khác nào cái xác không hồn, toàn thân vô cùng uể oải.
Sau khi vào trường thi, Lý Ngọc Khê đến chào hỏi các vị quan viên chủ khảo một lượt, rồi đến ngồi xuống vị trí của mình, chuẩn bị làm bài thi. Các sĩ tử đến tham dự khoa thi đều phải mặc áo choàng thư sinh, nhìn từ xa, chỉ thấy trắng xám một màu, thật khiến cho tinh thần con người ta càng thêm ảm đạm. Suốt cuộc thi mệt mỏi lại kéo dài đằng đẵng ấy, họ đều phải ở lại đây, xét về khía cạnh nào đó, đây thực sự cũng là một thử thách rất lớn cho cả thể chất lẫn tinh thần.
Khoa thi năm nay được chia thành ba phần, lần lượt là “Thiếp kinh”, “Tạp văn” và “Thí sách” [1], nhưng theo kinh nghiệm thi cử mấy chục năm trở lại đây thì phần thi thơ phú mới là quan trọng nhất, người nào làm tốt nhất phần thi này, chắc chắn sẽ đỗ cao.
[1] Thiếp kinh: Chép và giải nghĩa ngũ kinh. Tạp văn: Thi về thể văn, chủ khảo ra đề bài về một vấn đề thời cuộc nào đó, sĩ tử phải viết một bài tạp văn bàn về vấn đề ấy, câu cú lập luận phải rõ ràng và đúng luật. Thi sách: chủ yếu thi thơ từ ca phú và sách thánh hiền. (ND)
Cuộc thi lần này vô cùng quan trọng với Lý Ngọc Khê, nếu vượt qua được thì đường công danh của y sẽ vô cùng rộng mở. Vậy mà trong suốt cuộc thi, y cứ ngơ ngác, không thể nào tập trung được. Từ sáng sớm cho đến chạng vạng tối, thậm chí đến tận lúc màn đêm buông xuống, đèn trong trường thi lần lượt được đốt lên, y vẫn không viết được dòng thơ nào. Khoa thi quy định mỗi sĩ tử chỉ được đốt ba ngọn đèn để làm bài thi đêm, vậy mà phải đợi đến khi ngọn đèn thứ ba sắp tắt, đêm cũng nhạt dần, Lý Ngọc Khê mới đột nhiên tỉnh táo lại, hạ bút viết mấy dòng thơ, chỉ tiếc là lời thơ uể oải, ý thơ chán chường, hoàn toàn không thích hợp để mang ra thi cử, chẳng mấy chốc đã bị các quan chủ khảo loại khỏi kỳ thi. Lý Ngọc Khê biết tin nhưng cũng không hề cảm thấy đau lòng, có lẽ từ lúc biết tin Phi Loan ra đi, lòng y đã nguội lạnh.
Y lẳng lặng thu dọn hành lý, cùng với các sĩ tử thi trượt năm nay bơ phờ rời khỏi trường thi. Khi y ra đến bên ngoài, bầu trời đột nhiên đổ tuyết. Y không mang theo dù, cô đơn đi trên tuyết lạnh, vẻ mặt chán nản vô cùng. Lúc này, trời đã sáng hẳn, hai bên đường, các hàng quán lần lượt được dọn ra. Y cũng chẳng màng đến, ngẩn ngơ đi về phía phòng trọ của mình ở phố Sùng Nhân. Đột nhiên, một cây dù xuất hiện ngay trước mắt, giúp y che chắn từng mảng tuyết rơi trên đầu.
“Trời rét như vậy, lại có tuyết rơi, sao chàng đi đường mà không chịu mở dù che hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT