Lấy được thuốc giả chết miễn phí, Khinh Phụng vội vã quay lại điện Tử Lan, đưa Bách Nhật Túy cho Phi Loan xem, nói qua cho nàng biết công dụng của thuốc, còn không quên thổi phồng tác dụng thần kỳ của nó. Phi Loan nghe Khinh Phụng nói vậy thì rất vui mừng, nhìn Khinh Phụng mà ngây ngô cười, nói: “Tốt quá, chỉ cần như vậy là muội có thể rời khỏi cung rồi. Nhưng mà, muội ngủ tận ba tháng như vậy cũng hơi dài, sợ Lý công tử sẽ lo lắng.”
Trong lòng Khinh Phụng đã có sẵn ý đồ, đương nhiên sẽ không để Phi Loan cứ do dự mãi được, vì thế nàng cười ha hả, xoa đầu Phi Loan động viên. “Ôi, việc này muội đừng có lo, chẳng phải vẫn còn tỷ nữa sao? Tỷ nhất định sẽ cho y biết là muội chỉ uống Bách Nhật Túy, giả chết trong ba tháng mà thôi, chẳng lẽ muội sợ chỉ có từng ấy thời gian mà y cũng không thể chờ muội được sao?”
Phi Loan cảm thấy Khinh Phụng nói rất chí lí, không do dự nữa, dịu dàng nhờ vả Khinh Phụng: “Vậy thì đến lúc đó, muội nhờ cả vào tỷ tỷ đấy?”
Nói xong, nàng lập tức mở nắp lọ Bách Nhật Túy kia ra, ngửa cổ uống sạch thuốc trong bình.
“Này?! Muội cứ thể mà uống thuốc sao…” Khinh Phụng trợn mắt nhìn hành động của Phi Loan, sốt sắng hỏi. “Cảm thấy thế nào?”
Phi Loan chép chép miệng, cúi đầu nhìn chẳm chằm chiếc lọ trong tay, vẻ mặt ngây ngô đáp: “Ừm,mùi vị không tệ lắm, còn có mùi hoa nhài nữa…”
Chưa nói hết câu, cơ thể Phi Loan đột nhiên tê liệt, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng “tỷ tỷ” khiến Khinh Phụng cũng phải cuống quýt cả lên, nắm chặt lấy tay nàng. “Muội sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play