Trăng đã lên cao, chiếu sáng cả nhân gian tĩnh lặng. Trong Hồ động ở Ly Sơn, Khinh Phụng chuẩn bị đi ngủ nhưng lại phát hiện ra Phi Loan bỗng biến mất tăm, nàng bèn đánh hơi tìm thử, không ngờ lại ngửi ra Phi Loan đang ở trong động Lang Hoàn, nơi cất giữ sách cổ của Hồ tộc.
“Ái chà! Chẳng phải chỉ có mình Thúy Hoàng mới thích nơi đó hay sao?” Khinh Phụng khụt khịt mũi, vẻ mặt không chút hứng thú, đứng dậy đi tìm Phi Loan. Nàng khẽ đẩy cửa động ra, lẻn vào trong quan sát một lượt, quả nhiên nhìn thấy Phi Loan đang tìm kiếm thứ gì đó. Nàng tò mò đến sau lưng Phi Loan, đột nhiên hỏi: “Phi Loan, muội đang tìm gì đó?”
Phi Loan giật nẩy mình, ngã thẳng từ trên giá sách xuống, làm rớt luôn mấy cuốn thẻ tre, bụi bay mù mịt rơi xuống đầy đầu Khinh Phụng.
“Ôi chao, muội phải cẩn thận chút chứ, làm bẩn hết cả người tỷ rồi đây này.” Khinh Phụng liên tục phủi tóc, miệng không ngừng oán trách Phi Loan. “Đang yên đang lành sao muội lại chạy đến đây? Lại còn lén la lén lút làm gì nữa hả? Rốt cuộc thì muội đang tìm cái gì?”
Phi Loan vừa hít phải bụi, đang ho sặc sụa không ngừng, một lúc lâu sau mới có thể đứng thẳng người lại được. Vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của Khinh Phụng, trong mắt nàng không giấu được vẻ lo lắng, ấp úng trả lời: “Không có, muội không tìm gì cả…”
Khinh Phụng nửa tin nửa ngờ liếc Phi Loan, vừa tiếp tục phủi bụi trên đầu vừa lầm bầm nói: “Không tìm gì… Vậy giữa đêm hôm khuya khoắt thế này sao muội lại đến đây?”
“Muội đang đi dạo.” Phi Loan ấp úng, giọng điệu giống hệt một đứa trẻ vừa mới làm việc xấu. “Muội…. muội thấy Thúy Hoàng tỷ tỷ rất lợi hại, tỷ ấy lại thường hay đến nơi này, cho nên muội muốn đến xem thử, xem mình có thể giỏi hơn chút nào không…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play