Rời khỏi cung Hưng Khánh, Khinh Phụng vẫn còn lo lắng bất an, nàng đứng ở đầu đường suy nghĩ một lúc lâu, rồi quyết định chạy thẳng đến phố Sùng Nhân để khuyên Phi Loan hồi cung với mình.
Lúc này trời đã sáng mờ, Lý Ngọc Khê và Phi Loan đang chuẩn bị đến khu chợ phía Đông thành ăn bánh chẻo, vừa thấy Khinh Phụng tới, bèn vui vẻ mời nàng đi cùng.
Vừa nghĩ đến món bánh chẻo nhân đầy thịt thơm lành ngon ngọt kia, Khinh Phụng nhất thời thèm chảy cả nước miếng. Nàng nhanh chóng biến thành hình dáng con người, dắt tay Phi Loan vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tiệm bánh chẻo buổi sáng rất đông khách, người người huyên náo ồn ào, khó khăn lắm ba người họ mới có thể tìm được một chiếc bàn trống, ngồi xuống nói chuyện.
Dọc đường đi, Phi Loan đã được Khinh Phụng nói sơ qua cho biết về hành động mờ ám của con rối củ sen kia, cảm thấy có chút lo lắng. “Nếu con rối kia thực sự đang tìm ngọc tỷ, vậy thì chúng ta cần phải nhanh chóng trừ bỏ nó đi.”
“Nhưng nếu trừ bỏ nó rồi thì sẽ không còn người nào để thế thân cho nàng nữa, vậy nàng sẽ phải hồi cung sao?” Lý Ngọc Khê bây giờ đã coi Khinh Phụng như dì cả nhà mình rồi nên rất ân cần tiếp đón, vừa bưng bánh chẻo vừa cầm thìa đưa đến tận tay mời nàng ăn, nói năng cũng rất mềm mỏng lễ phép, nhưng trong giọng nói vẫn biểu hiện sự kháng cự rõ ràng.
Câu hỏi của Lý Ngọc Khê khiến Khinh Phụng cũng cảm thấy khó xử, nhất thời không biết nên trả lời y thế nào, đành lảng sang chuyện khác, cầm thìa múc bánh ăn. “Ô, nóng quá!”
“Tỷ tỷ cẩn thận!” Phi Loan nhanh chóng giữ lấy cái thìa trong tay Khinh Phụng, thổi bớt hơi nóng giúp nàng, đôi mắt đen láy lo lắng nhìn nàng. “Thực ra để một mình tỷ tỷ sống trong cung như vậy, muội cũng không yên tâm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT