Lúc này, gương mặt của Lý Ngọc Khê đã đỏ bừng, ngực không ngừng phập phồng, phải mất một lúc lâu sau mới có thể dồn hết sức bình sinh mà nói ra một câu khẳng định: “Ta không sợ!”
Vĩnh đạo sĩ bị lời tuyên bố chắc nịch của Lý Ngọc Khê làm cho chấn động. Hắn ngồi trên sạp cười mà như không cười nhìn Lý Ngọc Khê, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, bật cười khanh khách. “Ái chà, chẳng trách ngươi và tiểu hồ ly kia cứ mãi dây dưa với nhau như vậy, thì ra tính cách của hai người các ngươi giống hệt nhau, ha ha…”
Lý Ngọc Khê quật cường nắm chặt chén trà trong tay, kiên nhẫn lắng nghe vị Vĩnh đạo sĩ điên điên khùng khùng kia chế nhạo mình, đến khi hắn cười đủ rồi y mới nói tiếp: “Đạo trưởng, ta biết ngài có pháp lực cao cường nên mới có thể dễ dàng bắt được Phi Loan. Nhưng mà từ trước đến giờ nàng ấy chưa từng làm chuyện xấu gì, việc này ta dám đảm bảo với ngài. Vì vậy đạo trưởng, ngài có thể rủ lòng từ bi mà tha cho nàng hay không?”
“Ừ, quả thực nàng ta đúng là một con cáo nhỏ ngây thơ vô hại, chẳng trách sao ngươi lại yêu thích nàng ta như vậy.” Vĩnh đạo sĩ liếc mắt nhìn Lý Ngọc Khê, cười mỉm, nói. “Nhưng mà cũng vì như vậy… ta cũng thích nàng ta. Tiểu huynh đệ, ngươi không biết chủng loại của nàng ta cao quý thế nào đâu, nếu ta cứ để mặc nàng ta lưu lạc chốn hồng trần thì quả là vô cùng lãng phí tài nguyên. Vì thế, ta định sẽ mang nàng ta về núi Chung Nam, giúp nàng ta tu luyện thành tiên, ngươi nghĩ sao?”
Mấy ngày nay, Lý Ngọc Khê vẫn luôn lo lắng Vĩnh đạo sĩ sẽ làm hại Phi Loan, nên y không thể ngờ được là lúc này lại nghe thấy hắn bảo cũng thích nàng. Nhất thời, y chỉ có thể trợn mắt há miệng, không biết phải phản bác thế nào, chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Vậy… cũng được. Nhưng mà… ngài đã hỏi ý kiến của nàng chưa?”
“Nàng ta sao? Nàng ta vẫn đang bị hãm trong lưới tình mà, sao có thể đồng ý với ta được!” Vĩnh đạo sĩ bĩu môi, đưa tay gãi gãi mái tóc đen nhánh trên đầu, không nhịn được mà trút giận lên Lý Ngọc Khê. “Ngay cả khi ta cho nàng ăn cơm Thanh Tinh mà nàng ta cũng không chịu ăn, chỉ muốn ăn cái gì mà cơm bọc lá sen ở lầu Tướng Quân nào đó…”
Ai ngờ một câu oán giận vô thưởng vô phạt của Vĩnh đạo sĩ lại khiến Lý Ngọc Khê vốn còn đang sợ hãi run rẩy chấn động cả người, ngay cả đôi mắt vốn đang dại ra cũng như phát sáng. “Nàng nói muốn ăn cơm bọc lá sen ở lầu Tướng Quân sao? Ngài nói là Phi Loan muốn ăn cơm bọc lá sen ở lầu Tướng Quân?! Đạo trưởng, lẽ nào ngài vẫn không biết hay sao? Đây là quyết định của nàng! Nàng sẽ không theo ngài đến núi Chung Nam, vì nàng muốn ở bên cạnh ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play