Ngay đêm hôm đó, Thúy Hoàng cố nhịn đau, lẻn ra khỏi cung Hưng Khánh. Nàng nhanh chóng lặng lẽ xâm nhập vào hành cung Khúc giang để hội hợp với Khinh Phụng đang nóng lòng chờ đợi tin tức.
“Thế nào? Đã cứu được Phi Loan chưa?” Khinh Phụng nhanh chóng hỏi dồn, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Thúy Hoàng chằm chằm. nhưng khi nàng nhìn về phía sau Thúy Hoàng thì sắc mặt lại khẽ biến đổi. “Không cứu ra được sao?”
Thúy Hoàng hờ hững khép mi, dù trong lòng cảm thấy cực kỳ không can tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, đành bất lực đáp lời Khinh Phụng: “Đạo sĩ kia rất lợi hại… Thực sự rất kỳ lạ.”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Lúc này, trong lòng Khinh Phụng cũng vô cùng lo lắng, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà trách cứ Thúy Hoàng nữa, nàng chỉ cảm thấy lo lắng cho Phi Loan. “Phi Loan rơi vào tay người của Hoa Dương quan, chỉ e lành ít dữ nhiều.”
Thúy Hoàng nhíu mày, nói: “Chúng ta đành nghĩ cách khác vậy, may là đạo sĩ đó cũng không có ý định ngược đãi nàng ta.”
“Ngoài đạo sĩ kia thì vẫn còn tình địch của Phi Loan nữa! Chuyện này đều do nữ đạo sĩ kia mà ra cả!” Khinh Phụng vò đầu bứt tai, lo lắng nhìn chằm chằm Thúy Hoàng. Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng hiểu rõ rằng việc cứu Phi Loan lần này sẽ rất khó khăn cho nên cũng không dám thúc bách nàng ta. “Hôm nay ta đã nói dối hoàng đế là Phi Loan vì mải mê ngắm hoa nên mới chưa kịp trở về, nhưng chuyện này chỉ có thể lừa dối nhất thời chứ không thể dùng làm kế sách lâu dài được.” 
Thúy Hoàng nghe vậy thì im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói với Khinh Phụng: “Cô đi theo ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play