Chiều tối hôm sinh thần Dương Hiền phi, Lý Ngọc Khê trông chẳng khác nào một tên trộm, mò mẫm tới chỗ tường gấm hôm trước từ biệt Phi Loan ở bên ngoài hành cung Khúc giang. Đứng ở bên ngoài, y dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phát ra từ bên trong. Bên trong bức tường gấm này là một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới của y, một thế giới mà chỉ khi nào y đỗ đạt công danh mới có thể bước chân vào được. Đó là một nơi xa hoa tráng lệ, nơi tụ họp của các văn võ bá quan… Nơi ấy tuy ở ngay trước mắt y đây, nhưng lại tựa như cách xa vạn dặm.
Lý Ngọc Khê đứng bên ngoài lẳng lặng lắng nghe một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng trống vắng, trống vắng đến vô vọng, khiến toàn thân y rã rời. Y ngồi phịch xuống nền đất bên cạnh tường gấm, tựa lưng vào thấy dòng thơ mình mới viết hôm qua, bất lực cười dài.
Ôi, sao y lại có thể u mê đến mức này cơ chứ? Sao lại có thể dễ dàng tin vào những lời nói bâng quơ của nàng như vậy?
Lý Ngọc Khê thất vọng đứng dậy, bàn tay vốc lên một nắm đất ném mạnh ra xa, sau đó tiu nghỉu rời khỏi. Nhưng chính lúc y đã nản lòng thoái chí, xoay người bước đi thì từ bên trong hành cung, một giọng ca du dương êm ái bỗng ngân vang:
Thanh nữ đinh ninh kết dạ sương
Hi Hòa tân khổ tống triêu dương.
Đan Khâu vạn lý vô tiêu tức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT