Lúc này, Phi Loan chỉ muốn được ở riêng với Lý công tử, trong lòng nàng vẫn còn một vài chuyện không biết phải làm thế nào để có thể nói ra. Nàng rất sợ khi mình đến nơi phố xá sầm uất kia rồi, những lời quan trọng vẫn đang ấp ủ trong lòng sẽ bị những thứ phồn hoa trên đường làm phân tán, nàng sẽ rối loạn, sẽ quên đi.
Đáng tiếc là lần này Lý Ngọc Khê lại không chiều theo ý Phi Loan. Y cắn răng hạ quyết tâm, vừa kiên định vừa lạnh lùng nhìn thẳng vào Phi Loan vẫn đang ngồi dưới ánh đèn khuya, chậm rãi nói: “Vậy thì để ta đưa Hồ cô nương về nhà thôi. Dù sao thì đêm cũng đã khuya lắm rồi, nàng ở chỗ ta... rất bất tiện.”
Phi Lan ngẩn người, hiểu được Lý Ngọc Khê đang hạ lệnh tiễn khách, nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Nàng vội vã đứng dậy, đi thẳng ra cửa, tự mình đội mũ trùm lên.
“A, ta thật xin lỗi.” Lý Ngọc Khê ban nãy còn ép mình làm Liễu Hạ Huệ[1], bây giờ lại có chút tiếc nuối không nỡ rời xa Phi Loan điềm đạm đáng yêu, trong lòng y lúc này vô cùng mâu thuẫn, cũng rầu rĩ không vui, thực sự chỉ muốn thổ huyết cho rồi, như vậy mới đủ đền bù cho tấm lòng của Phi Loan đã bị y làm tổn thương.
[1]. Liễu Hạ Huệ (720-621 TCN): Tên thật là Triển cầm, tự Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu (Trung Quốc). Ông nổi tiếng là một người không ham sa đà, không háo sắc, là một vị “chính nhân quân tử” mẫu mực. (ND)
Phi Loan vẫn đang đứng bên cạnh y lúc này cũng vội vã lắc đầu, giọng nói run run: “Không đâu, là ta phải xin lỗi chàng mới đúng, đã muộn như vậy rồi mà còn đến... quấy rầy Lý công tử.”
Lý Ngọc Khê tuy rằng không nhìn rõ gương mặt Phi Loan bên dưới lớp mũ trùm, nhưng y biết chắc chắn lúc này sắc mặt nàng đã tái nhợt, hai mắt có lẽ cũng đã rưng rưng. Trái tim y vì thế mà hỗn loạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play