Lầu Tướng Quân nằm ngay trên phố Sùng Nhân nên rất nhanh, hai người đã đến nơi. Cả dãy phố lúc này đều tối om, chỉ còn lại duy nhất một tửu lâu là còn sáng ánh đèn, giữa trời đêm âm u mưa gió, cảnh tượng này có chút quỷ dị, đã thế mỗi vị khách đến đây đều phải lén lén lút lút, chẳng trách người ta thường gọi chợ đêm này là “chợ ma”.
Lý Ngọc Khê dẫn Phi Loan vào trong lầu Tướng Quân, chọn một bàn ngồi xuống, lại gọi thêm một phần cơm bọc lá sen, sau đó quay qua nói với Phi Loan: “Cơm bọc lá sen nhà này làm ngon nhất, nàng nhất định phải nếm thử.”
Phi Loan nhận lấy ấm trà từ tay tiểu nhị, mỉm cười với y. “Ngươi có vẻ rất sành ăn thì phải?”
“Đương nhiên rồi! Người xưa thường nói Dân dĩ thực vi thiên mà[1]!” Lý Ngọc Khê cực kỳ tự tin giơ tay lên tính cho Phi Loan xem. “Ngoài món bánh hấp mà lần trước ta dẫn nàng đi ăn ở phố Thắng Nghiệp ra, còn có món cơm thập cẩm ở phố Trương Hưng, bánh bột ngô ở phố Phụ Hưng, hoành thánh ở phố Ban Chính, ở phố Trường Lạc thì lại có rượu ngon... Chỉ cần nàng muốn, ta nhất định sẽ dẫn nàng đi thưởng thức từng món một.”
[1]: Dân dĩ thực vi thiên: Một vế trích từ câu Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên trong Sử ký - Lệ Thực Kỳ Lục giả liệt truyện của Lục Sinh (hay còn gọi là Lệ Thực Kỳ,?-203 TCN, là biện sĩ du thuyết cuối thời Tần, đầu thời Hán Sở của Trung Quốc). Câu này có nghĩa: Bậc vương giả cần lảy dân làm gốc, còn dân chúng thì lấy việc được no ấm làm điều kiện hàng đầu. (ND)
“Được!” Phi Loan đồng ý không chút nghĩ ngợi, vô cùng hào hứng nhìn Lý Ngọc Khê.
Lần này đến lượt Lý Ngọc Khê cảm thấy rầu rĩ không vui. Y biết Phi Loan vốn ở trong cung, sau này lấy đâu ra cơ hội để gặp nàng cơ chứ? Hôm nay gặp mặt lần thứ ba đã là vượt quá sức tưởng tượng của y rồi. “Nàng... sao nàng lại... Sao nàng lại ra ngoài này vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT