Được rồi, nghe đoạn đối thoại này xong thì hẳn là các bạn đã hiểu tại sao một cô nương có gương mặt hạt dẻ, xuất thân từ loài chồn mà lại có thể xưng hô “tỷ muội” với cô nương có xuất thân hồ ly kia rồi nhỉ? Thì ra hai người bọn họ là một đôi tỷ muội kim lan[1]. Mẹ của cô nương chồn yêu kia vốn là nhũ mẫu của cô nương hồ ly, tuy rằng cô nương chồn kia được cô nương hồ ly lễ phép gọi là tỷ tỷ, nhưng thực tế nàng chỉ là một a hoàn. Tuy nhiên, thực tế của thực tế lại là, tuy nàng có thân phận a hoàn nhưng lại có thể “quản” cô tiểu thư hồ ly kia rất chặt.
[1]. Tỷ muội kim lan: Chị em kết nghĩa, thân như ruột thịt. (ND)
Thế là, cô nương chồn ấy rất vui vẻ tiếp tục thực hiện hành vi “tội lỗi” của mình. Không có lấy một tia sợ hãi, nàng đưa tay hái ngay quả Mị đan trên cây Mị kia xuống, đưa viên kim đan vẫn còn phát ra tia sáng lấp lánh đến trước mặt cô nương hồ ly.
“Tỷ làm... làm cái gì...” Cô nương hồ ly kia vẫn còn rất sợ hãi, lo lắng lùi lại phía sau, dáng vẻ hốt hoảng nhìn chằm chằm vào nghĩa tỷ của mình.
“Mỗi người một nửa, muội ăn đi.” Cô nương chồn kia cũng không vì quá đắc ý mà quên mất tình hình thực tế. Nàng biết rõ mình ở Ly Sơn này có xuất thân thấp kém, dù gây họa thì cũng phải tìm thêm một kẻ chịu tội chung với mình.
“A, muội không muốn, không được...” Cô nương hồ ly vừa khóc lóc giãy giụa vừa bị cô nương chồn kia ép nuốt xuống nửa viên Mị đan.
Ngay sau đó, toàn thân họ bắt đầu biến hóa. Một luồng khói nóng màu trắng thoát ra từ huyệt Thiên Linh trên đỉnh đầu, thân thể thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi của họ bắt đầu xuất hiện những đường cong quyến rũ, mái tóc còn tết đuôi sam màu vàng bỗng nhiên dài ra, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một áng tóc mây đen nhánh, đôi mắt trở nên vừa trong vừa sáng, bắt đầu xuất hiện một tầng thủy quang lả lướt yêu kiều, đủ để hút hồn người đối diện, đôi má cũng bắt đầu hồng nhuận, trông chẳng khác gì những cánh hoa tường vi đỏ thắm đắm mình trong làn sương sớm tháng Năm...
Cô nương chồn kia nhìn như soi gương vào mắt muội muội của mình, biết cơ thể mình cũng đã có những biến đổi tương tự, trở nên quyến rũ hơn thì cũng không kìm nén được cảm giác hạnh phúc. Khóe miệng nhướn cao, nàng vừa định cất tiếng cười đắc ý thì đúng lúc đó, từ bên trong điện truyền ra tiếng quát như sấm động vang trời: “Phi Loan, Khinh Phụng, các ngươi đang làm cái gì thế hả?”
Hai cô nương vừa mới ăn trộm Mị đan, đột nhiên nghe thấy tiếng quát như vậy thì vô cùng kinh hãi, giật nẩy mình, cùng nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn thấy Khôi Nhĩ mẫu mẫu đang vừa từ trong điện lao ra vừa vung cây quải trượng đánh về phía các nàng. “Giỏi cho đám tiểu súc sinh to gan lớn mật! Nhìn xem các ngươi đã gây ra chuyện tốt đẹp gì rồi!”
“Híc híc...” Cô nương hồ ly kia mắt rưng rưng lệ, hai tay ôm lấy đầu, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Cũng may Khôi Nhĩ mẫu mẫu vẫn còn chút lý trí, biết rõ nàng ta xuất thân là một tiểu thư danh giá của Hồ tộc, không thể nặng tay với nàng ta được, bởi thế, bà bèn nhắm ngay đầu trượng về phía cô nương chồn kia. “Hoàng Khinh Phụng! Xú nha đầu chỉ giỏi phá phách nhà ngươi, còn dám lôi kéo Phi Loan theo ngươi làm bậy! Ngươi có biết hôm nay ngươi đã gây ra họa lớn thế nào không hả?”
Cô nương xuất thân từ loài chồn kia, cũng chính là cô nương tên Hoàng Khinh Phụng, đương nhiên là biết mình đã gây ra họa lớn gì rồi. Vậy thì, thái độ tốt nhất cần trưng ra khi bị bắt quả tang là gì? Chính là giả ngốc. Thế là, nàng cứ thế ôm đầu giả chết. Nếu như chuyện lần này có thể giúp nàng trở nên xinh đẹp thì dù có phải lên núi đao, xuống vạc dầu, nàng cũng sẽ liều mạng để theo đến cùng!
Chính lúc Khôi Nhĩ mẫu mẫu đang định dùng trượng đánh lên đầu Khinh Phụng thì tộc trưởng Hắc Nhĩ mẫu mẫu và Thúy Hoàng đi từ bên trong điện ra. Tộc trưởng nhìn thấy Khôi Nhĩ mẫu mẫu đang nổi trận lôi đình, sợ bà vì nóng giận mà ra tay quá nặng, bèn vội vã ngăn lại. “Nhị đương gia, xin hãy nương tay! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ, Phi Loan chính là cô nhi của Nhậm trưởng lão đời trước lưu lại, nếu ngươi làm con gái của nhũ mẫu nàng ta bị thương, như vậy sẽ làm mất hòa khí.”
Khôi Nhĩ mẫu mẫu nghe tộc trưởng nói vậy thì ngừng tay lại. Hoàng Khinh Phụng may mắn thoát nạn lúc này vẫn nằm nguyên chỗ cũ nhắm mắt giả chết, câu “đánh chó” mà tộc trưởng nói nàng cũng nghe thấy hết, quả thực đã khiến nàng phải âm thầm nghiến lợi nghiến răng.
Mọi cử động của Hoàng Khinh Phụng ban nãy đều rơi vào tầm mắt của Thúy Hoàng vẫn luôn đi theo sau Hắc Nhĩ mẫu mẫu, nhưng nàng ta không nói gì. Lúc này, Thúy Hoàng vừa mới tắm gội xong, y phục trên người cũng đã đổi sang một bộ xuân sam màu trắng bạc, mái tóc đen dài còn vương hơi nước xõa xuống hai vai, ngập tràn ánh thủy quang lấp lánh.
Chúng yêu có mặt tại chỗ vẫn chưa kịp thích ứng với những biến cố bất ngờ xảy ra, chỉ có Khôi Nhĩ mẫu mẫu là đang tức giận đến thở không ra hơi. “Mẫu mẫu, ngài xem, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mất tám mươi năm mới kết được một trái Mị đan, vậy mà lại bị hai con tiểu yêu này hủy hoại cả rồi, chẳng lẽ cứ để kế hoạch của chúng ta bị phá hỏng như vậy sao…”
“Sao Nhị mẫu mẫu lại nói như vậy? Chẳng lẽ không có Mị đan, Thúy Hoàng lại không thể hành sự được sao?” Lúc này, Thúy Hoàng vốn rất bàng quan đứng bên cạnh đột nhiên cất tiếng, giọng nói lạnh lùng có chút không vui. “Dựa vào chính khả năng của mình, ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà mẫu mẫu giao phó.”
Khôi Nhĩ mẫu mẫu vốn là người thích cằn nhằn, lúc này bà cũng không ngờ mình lại bị Thúy Hoàng cắt ngang như vậy, sửng sốt một hồi mới hậm hực trả lời nàng ta: “Ta cũng không nói là không thể, chỉ là khả năng thành công sẽ không còn cao như trước...”
Thúy Hoàng nghe bà nói vậy, đôi hàng lông mày xinh đẹp rốt cuộc cũng khẽ nhướn lên, không nhịn được mà phản bác: “Xin thứ cho Thúy Hoàng ngu muội, chẳng lẽ ý của mẫu mẫu là với tu vi bao năm nay của Thúy Hoàng mà không thể sánh được với một viên Mị đan hay sao?”
“Đâu chỉ có không bằng, phải nói là kém xa mới đúng.” Khôi Nhĩ mẫu mẫu còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác đã cất lên. Điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là người đột nhiên mở miệng trả lời câu hỏi của Thúy Hoàng lại chính là Hắc Nhĩ mẫu mẫu vẫn luôn rất mực yêu thương nàng.
Những lời này của Hắc Nhĩ mẫu mẫu đã khiến cho một cô nương tâm cao khí ngạo như Thúy Hoàng mặt mày biến sắc, nội tâm nhiều năm chưa từng dao động lần đầu tiên dậy sóng, nàng lạnh lùng phất tay áo, quay mặt đi, không thèm nói thêm lời nào nữa.
Nhưng lúc này, Hắc Nhĩ mẫu mẫu cũng không có tâm trạng để ý đến cảm nhận của Thúy Hoàng, bà còn đang tập trung nghĩ cách giải quyết cục diện rối ren trước mắt. Hắc Nhĩ mẫu mẫu nhìn hai tên tội đồ lúc này đã trở thành những tiểu nha đầu trắng trẻo đáng yêu, có thể khiến lòng người rung động vẫn đang nằm co ro trên mặt đất, cuối cùng, cũng đành bất đắc dĩ ra hạ sách. “Được rồi, kế hoạch lần này của chúng ta cứ giao cho hai đứa nó thực hiện đi.”
Hắc Nhĩ mẫu mẫu vừa nói xong, Khôi Nhĩ mẫu mẫu không thể nào tin được, không thể kiềm chế được nữa, bà vội vàng lên tiếng phản đối: “Mẫu mẫu, ngài không thể hồ đồ như vậy được! Chuyện này... chuyện này rõ ràng là làm bậy mà! Hai đứa chúng nó chẳng có lấy một chút tuệ căn, đừng nói là chỉ ăn có một viên Mị đan, cho dù chúng ăn cả một bát lớn Mị đan thì cũng không thể từ gà mà hóa thành phượng hoàng được đâu!”
Khôi Nhĩ mẫu mẫu vừa lớn tiếng phản bác vừa như muốn chứng minh thêm cho những lời của mình, cố tình đâm vào người Phi Loan và Khinh Phụng đang nằm trên mặt đất mấy cái. Phi Loan được thể càng khóc nấc lên, còn Hoàng Khinh Phụng thì vẫn cứ ôm đầu giả chết như cũ, chỉ là thỉnh thoảng nhân lúc Hắc Nhĩ mẫu mẫu không để ý, nàng lại âm thầm nghiến răng.
Đợi sau khi Khôi Nhĩ mẫu mẫu tính tình nóng nảy kia xả giận xong rồi, tộc trưởng Hắc Nhĩ mẫu mẫu mới thở dài một tiếng, nói với ba con hồ ly và một con chồn đang có mặt ở đây: “Không phải ta không muốn cử Thúy Hoàng đi, nhưng đâu phải các ngươi không biết, tính tình nó quá lạnh lùng cao ngạo, là kiểu nữ nhân mà nam nhân không thích nhất. Nếu chúng ta để nó đi, đương nhiên là vẫn có thể hấp dẫn được tên hoàng đế trẻ người non dạ nhất thời ham mê của lạ kia, nhưng đáng tiếc sự ân sủng nhất thời không thể trở thành kế sách dài lâu được. Ban đầu, ta còn hy vọng Mị đan có thể phần nào làm thay đổi cá tính này của nó, nhưng cũng chỉ có thể trách thiên ý trêu người, Mị đan đã bị hai con tiểu yêu này ăn mất rồi. Cũng may hai người họ cũng xem như yêu kiều lả lướt, thôi thì hôm nay ta cứ thuận nước dong thuyền, một người không xong việc thì hai người ắt sẽ phải xong, cứ đưa cả hai đứa nó vào cung đi, biết đâu lại nên cơm nên cháo.”
Khôi Nhĩ mẫu mẫu im lặng nghe tộc trưởng nói hết, nhưng bà vẫn không cho là phải, nói: “Nha đầu Khinh Phụng tinh ranh quỷ quái kia thì không nói làm gì, có đưa đi cũng không sợ nàng ta chịu thiệt. Nhưng Phi Loan trước giờ vẫn là đứa trẻ hiền lành, sao nó có thể quyến rũ được nam nhân cơ chứ? Nó lại là cô nhi của Nhâm trưởng lão đời trước, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao?”
Hắc Nhĩ mẫu mẫu lại rất tự tin mỉm cười, tiến lên phía trước mấy bước, đưa tay nâng cằm Phi Loan lên, nói với Khôi Nhĩ mẫu mẫu: “Ngươi thử nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này của nó, ngay cả ta nhìn vào cũng thấy thương tiếc, đến nhân gian sao có thể chịu thiệt được đây? Sau khi ăn Mị đan vào, khí chất toát ra từ Hồ tộc chúng ta, người phàm sao có thể kháng cự được? Về điểm này thì Khinh Phụng lại hoàn toàn khác biệt, ngươi xem, cùng là ăn Mị đan, nhưng vì nàng ta không phải người của Hồ tộc chúng ta nên hiệu quả cũng không cao...”
Khôi Nhĩ mẫu mẫu nghe lời tộc trưởng nói bèn quan sát tỉ mỉ lại hai nha đầu này lần nữa, sau đó cũng thở dài thừa nhận: “Mẫu mẫu, quả nhiên ngài nói không sai. Ngài nhìn xem con nha đầu Khinh Phụng này, dù đã ăn Mị đan rồi mà mặt vẫn còn vàng như vậy.”
Lúc này, Hoàng Khinh Phụng vẫn nằm giả chết trên mặt đất, nhưng đầu nàng càng lúc càng cúi thấp hơn, hai hàm răng cũng nghiến chặt hơn. Hắc Nhĩ mẫu mẫu liếc nàng một cái, tức giận giậm mạnh quải trượng xuống nền đất, nghiêm khắc trách mắng: “Hoàng Khinh Phụng! Mau đứng dậy nhận lệnh đi! Ngươi còn định giả chết đến khi nào nữa hả?!”
Toàn thân Hoàng Khinh Phụng bỗng nhiên run rẩy, đâu còn dám tiếp tục giả chết nữa, vội vã bò dậy, xoay người về phía Hắc Nhĩ mẫu mẫu, dập đầu lấy lòng. “Mẫu mẫu tha mạng! Mẫu mẫu có chuyện gì sai bảo, Khinh Phụng dù có lên núi đao xuống vạc dầu, có chết cũng không dám chối từ.”
“Hừ, nếu không phải nể tình mẫu thân ngươi có công dưỡng dục Phi Loan, hôm nay sao ta có thể tha mạng cho ngươi!” Hắc Nhĩ mẫu mẫu trừng mắt nhìn Khinh Phụng vẫn còn nơm nớp lo sợ, rồi mới dặn dò nàng: “Hôm nay ta phái ngươi cùng Phi Loan xuống núi, ngươi phải nhớ kĩ nhiệm vụ nặng nề mà mình gánh vác trên vai, nhất định phải luôn chăm sóc cẩn thận cho Phi Loan, không được phép quên mất bổn phận của mình! Ngươi nghe rõ chưa?”
“Mẫu mẫu yên tâm, nếu Khinh Phụng dám vi phạm mệnh lệnh thì nhất định sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!” Hoàng Khinh Phụng thầm cảm thấy vui mừng, vội vàng dập đầu mấy cái, nhất nhất đáp ứng tất cả những gì mà Hắc Nhĩ mẫu mẫu phân phó.
Ở đây chỉ có Khôi Nhĩ mẫu mẫu là vẫn còn vẻ khó xử vì không biết nên an ủi Thúy Hoàng vừa bị đoạt mất Mị đan thế nào. Bà vừa định mở miệng, còn chưa kịp nói câu nào thì đã thấy Thúy Hoàng xoay người bỏ đi, thoáng cái đã biến mất trong đại điện.
“Đứa nhỏ này thật là...” Hắc Nhĩ mẫu mẫu nhìn bóng lưng lặng lẽ xa dần của Thúy Hoàng, cũng chỉ biết bất lực thở dài. “Cũng tại ta thường ngày chiều chuộng nó thành hư…”