Cô ta chui vào phòng thay đồ của tôi, vứt quần áo khắp nơi.

Tôi đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cô ta lấy quần áo của tôi ướm lên người, đứng trước gương xoay tới xoay lui.

Cũng không phải tôi keo kiệt.

Bình thường công việc quá bận rộn, tất cả quần áo đều do nhãn hàng chọn mẫu mới gửi đến nhà tôi theo mùa.

Một mình tôi hoàn toàn không mặc hết.

Hồi đó Vương Thi Ngữ không có ba, còn khóc lóc kể lể với tôi rằng mình thiếu ăn thiếu mặc, rất đáng thương.

Vì vậy tôi cho phép cô ta ở nhà tôi, còn bảo nhãn hàng gửi thêm mấy bộ quần áo cỡ của cô ta đến.

Vương Thi Ngữ cũng quen với việc lấy quần áo trong phòng thay đồ của tôi.

Nhưng bây giờ tôi không muốn nữa.

Quần áo nhiều, tự nguyện cho mượn là tốt bụng.

Nhưng Vương Thi Ngữ không hỏi mà tự lấy, là trộm.

Tôi nhặt đồ đạc trên sàn với giá trung bình không dưới ba vạn lên, rồi giật lấy quần áo trong tay cô ta.

Lạnh lùng nói: “Ai cho phép cô tự ý lấy quần áo của tôi?”

Vương Thi Ngữ thấy tôi đột nhiên nổi giận, còn nịnh nọt ôm lấy tay tôi làm nũng.

“Chị Ngữ Nịnh, chị đừng giận, mẹ nói chúng ta là chị em tốt, chị em tốt nên chia sẻ quần áo cho nhau.”

“Hơn nữa, lúc còn sống ba em không được thấy em mặc váy đẹp, em mặc nhiều hơn một chút để ông ấy yên lòng dưới suối vàng!”

4.

Tôi không chấp nhận được kiểu này của cô ta, trực tiếp rút tay ra.

Chỉ vào cửa phòng thay đồ bảo cô ta đi ra.

“Tôi nhớ từ khi cô lên đại học, có khả năng nuôi sống bản thân, tôi đã bảo nhãn hàng ngừng gửi quần áo cho cô rồi.”

“Bây giờ cô lấy toàn là quần áo của tôi, chia sẻ quần áo cho nhau chỗ nào?”

Sắc mặt Vương Thi Ngữ thay đổi, lập tức cúi đầu giả vờ tủi thân.

“Lúc trước vẫn cứ gửi đến... Nên em tiện tay lấy thôi.”

“Chị Ngữ Nịnh, trong phòng thay đồ của chị có nhiều quần áo như vậy, mác còn chưa cắt, quanh năm suốt tháng cũng chẳng mặc được mấy bộ, em mặc vài bộ thì có sao?”

Tôi hít sâu một hơi, cô ta còn ở đây cãi lại tôi.

“Cô nghĩ là tôi không cho cô mặc quần áo à? Chẳng phải vì cô lấy đồ mà không nói với tôi, rõ ràng là hành vi ăn trộm sao?”

Sắc mặt Vương Thi Ngữ tái nhợt, đôi mắt to đảo quanh.

Che mặt bắt đầu khóc.

“Hức... Xin lỗi chị Ngữ Nịnh... Em... Ở trường em không có quần áo mặc, luôn bị bạn cùng phòng cười nhạo, nên em mới muốn lấy vài bộ quần áo của chị để giữ thể diện…”

“Xin lỗi... Là em quá hư vinh, chị Ngữ Nịnh, sau này em sẽ không làm như vậy nữa…”

Cô ta càng khóc càng to, không biết còn tưởng tôi lột đồ cô ta không cho mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play