Công việc của tôi bận rộn, không cần thím ta hầu hạ nhiều, nên tôi cũng làm lơ.
Vậy mà thím ta còn muốn được đằng chân lân đằng đầu!
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm: “Chiếc xe đó là thím hỏi mượn để con trai thím dùng trong đám cưới giữ thể diện, chứ không phải để nhà thím phá nát như vậy!”
“Bây giờ nó chẳng khác nào đống sắt vụn, thím có biết sửa chữa tốn bao nhiêu tiền không?”
Chưa kể chiếc Bentley đó còn là chiếc quý nhất trong ga-ra của tôi, có tiền cũng không mua được vì đã ngừng sản xuất.
Đưa đến trụ sở Bentley cũng chưa chắc sửa được!
Thím Vương nghe thấy phải bồi thường, không ăn cơm nữa.
Mắt đảo một vòng rồi bắt đầu khóc lóc: “Không phải mấy người giàu có đều thích mua bảo hiểm xe sao? Có vấn đề gì thì công ty bảo hiểm sẽ đền chứ? Cô lừa tôi làm gì?”
“Hơn nữa xe hỏng thì hỏng, cô có tiền, mua thêm một chiếc không được sao?”
“Ông chồng tội nghiệp của tôi ơi, mạng của ông thật sự không đáng giá, xem ông đã cứu được loại người vong ân bội nghĩa nào…”
Thím Vương làm ầm ĩ.
Kêu gào thảm thiết, nhưng không thấy một giọt nước mắt.
Tôi mím môi, vì cái chết của chồng thím Vương, tôi rất ít khi làm khó thím ta.
Nhưng chuyện này rõ ràng là nhà thím Vương sai, chỉ vì tôi có tiền thì tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?
Đúng lúc này, trợ lý gửi báo cáo đánh giá sửa chữa của cửa hàng 4S cho tôi.
Tôi đưa điện thoại cho thím Vương xem: “Tiền sửa ít nhất cũng phải hai trăm vạn, thím tự tính đi.”
Mắt thím Vương trợn tròn.
Thím ta lập tức ôm ngực, làm bộ khó thở.
“Sắp chết rồi, chủ nhà tống tiền tôi!”
Nói xong lập tức ngã xuống.
Tôi bị cơn bệnh bất ngờ của thím ta làm ngỡ ngàng, nhất thời không kịp phản ứng.
Lúc này con trai thím Vương Vương Phát Tân đang cà lơ phất phơ đi vào.
“Mẹ, con muốn lái chiếc Ferrari mà ba đã lái trước kia, phong cách lắm, chìa khóa xe đâu... Mẹ? Mẹ?”
Cậu ta đẩy tôi ra, ôm thím Vương đang ngất xỉu trên sàn.
Ngẩng đầu lên hung dữ hét lớn: “Hại chết ba tôi rồi còn muốn hại chết mẹ tôi nữa hả?”
“Trong mắt kẻ có tiền các người có còn pháp luật không!?”
3.
Chuyện này của thím Vương ồn ào khá lớn.
Hàng xóm đều nghe thấy, mấy người thân quen còn nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi thấy đau đầu, chỉ còn cách gọi xe cấp cứu đưa thím Vương đi kiểm tra trước.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không biết tôi sẽ bị chỉ trích ra sao.
Vừa tiễn hai người đi, đã có người gọi tôi lên lầu.
“Chị Ngữ Nịnh, chị lên giúp em xem hôm nay em nên mặc váy gì?”
Người ở trên lầu là con gái thím Vương, Vương Thi Ngữ.