"Sở Chu, cậu là quỷ đúng không?"

Ánh mắt Phó Tuân nhìn thẳng qua, Sở Chu nhất thời không giấu được sự chột dạ, nhưng vẫn phủ nhận như đang cố gắng dũng cảm "Không phải mà, thầy Phó, tại sao lại anh lại nghĩ như vậy?"

"Có lẽ suy nghĩ như vậy có hơi quá đáng." Phó Tuân dời mắt đi, nghiêm túc giải thích "Chỉ là do tôi cũng đã biết đáp án rồi, vậy thì chắc là cậu đã phải biết từ lâu, nhưng lại cố ý hướng dẫn sai cho bọn họ, vậy thì chỉ có thể giải thích là vì cậu muốn kéo dài thời gian thôi."

Tuy rằng mọi suy đoán của anh đều đúng, nhưng Sở Chu cảm thấy mình vẫn còn có thể giãy giụa một chút, có chút ủy khuất nói "Anh cho rằng tôi quá thông minh, vậy thì tôi sẽ không thể không thông minh thật hả?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tuân kiên định lạ thường "Cậu có.”

Sở Chu "……"

Được rồi, tôi có thông minh, việc gì mà anh phải hung dữ như vậy!

"Hơn nữa còn có lý do khác…… Thôi." Phó Tuân muốn nói lại thôi "Không nói những chuyện vô nghĩa này nữa, bắt đầu phán quyết đi."

Hạ Nam Phong giơ khóa trong tay lên nói với Phó Tuân "Đã mở được khóa rồi, nếu còn thời gian, chúng ta có thể trực tiếp đi ra sảnh lớn……"

"Phán quyết đi." Phó Tuân tựa như không có dấu vết mỉm cười, thân hình cao lớn thẳng tắp vậy mà lại thả lỏng, đút một tay vào trong túi, chậm rãi đến gần Sở Chu "Trò chơi cứ kết thúc như vậy, không phải là quá nhàm chán sao."

Sở Chu bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phó Tuân hai giây.

Sau đó hoảng hốt.

—— Vì sao cậu lại cảm thấy, hình như Phó Tuân đã thức tỉnh một loại thuộc tính ẩn nào đó thế!

Cậu thấy Hạ Nam Phong đã ra hiệu cho tổ tiết mục bắt đầu phán quyết, loa phát thanh sắp vang lên rồi.

Sở Chu hơi dạng hai chân, đầu gối hơi cong, chuẩn bị chiến đấu. Cậu quan sát Phó Tuân trái phải, cảm giác chỗ nào cũng là sơ hở, nhưng lại không biết phải tấn công từ đâu.

Cậu lại liếc nhìn Lâm Vũ Thanh, nghĩ thầm có khi Phó Tuân còn chưa nghi ngờ Lâm Vũ Thanh, nói không chừng anh sẽ cho rằng Tân Di - người đã bị loại trừ chính là đồng đội của cậu.

Cơ hội ở đâu?

Tiếng thông báo vang lên.

Chạy!

Sở Chu bỏ chạy nhanh như chớp, cameraman ở bên cạnh sợ đến mức cầm camera không chắc, rồi mới nhận ra mà chạy đuổi theo cậu ra khỏi phòng.

Sở Chu ngồi xổm ở góc tường trong sảnh lớn chờ Phó Tuân đuổi theo, cậu đang suy nghĩ xem nên đối phó với Phó Tuân như thế nào thì đột nhiên nghe thấy âm thanh thông báo "Lâm Vũ Thanh, bị loại trừ."

Sở Chu:???

Vậy là Lâm Vũ Thanh đã bị nghi ngờ từ lâu rồi?

Phó Tuân là người ở đâu ra vậy, tàn nhẫn thật đấy.

Lúc Lâm Vũ Thanh bị đẩy ra phòng thì vẫn đang ngơ ra, hắn oán hận mà nhìn về phía Sở Chu, trong mắt ngấn nước "Tôn nghiêm cuối cùng của thám tử đen chúng ta phụ thuộc vào cậu đấy, Sở Chu! Anh em bất tài, chỉ có thể đi trước một bước…… Huhu."

Sở Chu "……"

Không cần phải diễn quá lên như vậy đâu.

Phó Tuân bước một bước lên trên đệm, Hạ Nam Phong chạy chậm tới phía sau anh, nhỏ giọng nói "Anh Tuân, anh mê chơi trờ chơi rồi hả?"

"?" Phó Tuân không thể hiểu được "Không có."

"Rõ ràng trận đấu này đã có thể kết thúc từ lâu rồi, anh lại cố ý kéo dài tới hiện tại, phong cách này không giống anh lắm." Hạ Nam Phong nhíu mày "Cho dù có thêm một đêm nữa, thì đối thủ cũng không thể thắng được đâu."

Phó Tuân nhìn Sở Chu đang bước lên trên đệm ở phía đối diện, im lặng một lát, thế mà lại cười một tiếng.

Tiếng cười đột nhiên im lặng, vẻ mặt vốn dĩ không có chút sự thay đổi nào của anh đột nhiên thả lỏng, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng lay động, tựa như hồ nước đen bị ném một hòn đá vào, cả người trở nên sống động hẳn.

"So với việc trốn thoát, thì chủ động giải quyết kẻ địch, vậy thì chiến thắng không phải lại càng được vẹn toàn à?"

Cánh tay Hạ Nam Phong nổi da gà "Đây chỉ là chơi cho vui thôi có được không???"

—— Có phải là anh đã bị mở một công tắc kỳ quái nào đó không??? Người có cảm giác bị bóng tối bao trùm khắp cơ thể này là ai vậy?!

Sở Chu đứng trên đệm, vẫn còn đang suy nghĩ xem phải đối phó với Phó Tuân như thế nào, không nghĩ tới trong khoảng thời gian yên lặng này, thân phân của thợ săn và con mồi đã bị đổi chỗ.

"Thời gian buổi tối bắt đầu."

Phó Tuân và Hạ Nam Phong đeo bịt mắt lên.

Sở Chu nhìn Phó Tuân thoải mái như không sợ bị xé, thở dài, đã không ôm hy vọng gì nữa "Thầy Phó, nếu như anh có thể không phản kháng lại thì tốt rồi."

Phó Tuân cảm thấy lựa chọn từ ngữ của cậu không phù hợp, nhíu mày "Hành động của tôi mà được gọi là phản kháng à?"

Sở Chu xấu hổ "…… Cũng đúng." Đó rõ ràng là một cái tát vào mặt.

Phó Tuân mặt không đổi sắc, không có cảm xúc nói ra lời lẽ hung ác "Lát nữa lúc hừng đông cậu cũng đừng phản kháng, phản kháng tôi cũng vô dụng thôi."

Hạ Nam Phong thật sự không nhịn được "Lời nói của hai người giống kịch bản tổng tài bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt ghê, dễ làm người ta hiểu lầm quá."

Sở Chu vừa rón ra rón rén tới gần Hạ Nam Phong, vừa mở to mắt, không biết xấu hổ mà nói dối "Thầy Phó, anh xem anh hiện tại đang bị bịt mắt, tôi có xé anh thì cũng không thể thắng được, không bằng trước tiên anh đừng cản tôi, để tôi xé Hạ Nam Phong trước, chờ hừng đông thì hai người đàn ông chúng ta quyết đấu."

"Hả?" Hạ Nam Phong bị sự vô liêm sỉ này kinh sợ "Sở Chu, cậu nghe kỹ lời nói ngu ngốc của cậu đi."

"Được thôi." Phó Tuân vậy mà lại sảng khoái đồng ý, sau đó thật sự ngồi xuống.

"Cái gì??? Đồng ý cái rắm gì!…… Chết tiệt, sao cậu tới nhanh thế!"

Hạ Nam Phong cảm giác được có người đến gần mình, còn chưa kịp cử động chân, thì đã nghe thấy bảng tên phía sau bị nhẹ nhàng xé ra.

Sau khi loa phát thanh thông báo hừng đông đã đến, Hạ Nam Phong một phát giựt bịt mắt xuống, giận dỗi đẩy Phó Tuân một cái, vừa hát vừa bỏ đi, lòng đầy tức giận mà hát lạc giọng "Đáng lẽ tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe, khi nhìn thấy hai người có bao nhiêu ngọt ngào…… Hẹn gặp lại! Cho tôi dũng khí để rời đi…… Chỉ mất một phút để bạn xé tôi mà thôi!"

Sở Chu "…… Sao lại thay đổi cả lời vậy."

Phó Tuân "Vậy mà cậu lại nghe ra được em ấy đang hát cái gì, tôi cảm thấy giống như sư tử gào vậy."

"Đúng rồi." Phó Tuân nhìn Sở Chu, anh ngoắc tay một cái, giống như đang gọi chó cưng tới đây "Chúng ta trực tiếp bắt đầu phán quyết thôi, cứ phân thắng thua ngay tại đây đi, dù sao thì cậu cũng không còn cơ hội thắng nữa."

"Được." Sở Chu nhẹ nhàng trả lời, nhưng thực ra chính cậu cũng biết, cậu không có khả năng xé được bảng tên của Phó Tuân, cơ hội duy nhất chính là kéo thời gian, kéo cho đến hết 40 phút.

Cho nên cậu vừa cất bước thì đã chạy.

Phó Tuân:?

Việc này khác với những điều đã hứa.

Mặc dù Sở Chu chạy trốn đến mất hồn mất vía, nhưng rốt cuộc thì nơi này cũng rất nhỏ, cậu rất nhanh đã bị đuổi kịp. Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cũ, gắt gao dán chặt lưng lên tường, ngồi ở trên mặt đất.

"……" Phó Tuân kinh thường nhìn cậu "Tự đứng lên đi."

Sở Chu quật cường "Tôi không đứng."

"Đứng lên."

"Tôi không đứng."

"Đứng."

"Không!"

Mọi người đang theo dõi trong phòng nghỉ: Sao họ lại cảm thấy tình hình đang phát triển theo chiều hướng kỳ lạ thế nhỉ?

Ánh mắt Hạ Nam Phong sáng ngời "Không được rồi, càng ngày tôi càng cảm thấy giống như đang cưỡng ép chiếm đoạt vậy."

Lâm Vũ Thanh không nói nên lời "Hàng ngày chị xem cái gì vậy, có đăng lên Weibo không đấy?"

Tân Di phàn nàn "Biểu cảm này của cô không giống như "không được rồi" đâu."

Phó Tuân còn đang giằng co cùng với Sở Chu. Giằng co một lúc lâu, vẻ mặt của Phó Tuân dần dần trở nên nghiêm túc, thở dài "Vậy thì không còn cách nào nữa rồi."

Sở Chu nhìn thấy Phó Tuân dần dần tới gần, đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn "Chờ một chút đã thầy Phó! Bình tĩnh một chút! Mẹ ơi——"

Phó Tuân dùng một tay nắm lấy chân cậu, một tay ôm eo cậu, trực tiếp bế cậu lên, dựa cậu ở trên tường, hơn nữa còn chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, khiến cho cậu không có cách nào trượt xuống được. Tay chân Sở Chu luống cuống, nhưng để ngăn mình trượt xuống, cậu chỉ có thể co chân lên, dùng đầu gối kẹp lấy eo của Phó Tuân, sau đó chống tay lên vai của anh, đẩy anh ra——

"Đã nói là đừng có phản kháng rồi, cậu sẽ bị ngã đấy."

Một tay Phó Tuân ôm eo Sở Chu, cái tay còn lại thò vào khe hở giữa lưng cậu và tường, mò mẫm sờ lên tìm bảng tên của cậu, góc áo của Sở Chu đều bị sờ đến mức hơi kéo lên.

Hạ Nam Phong dùng tay che mặt, khóe miệng không nhịn được điên cuồng cong lên "Trời ơi, sao hai người bọn họ lại như thế này, đây là xé bảng tên thật hả! Sao lại có thể xé thành loại tư thế này chứ, không ổn rồi!"

Lâm Vũ Thanh "Trước khi nói thì chị nên bỏ cái nụ cười quái dị đó đi đi!"

Tân Di "Sao cậu lại thế hả Lâm Vũ Thanh, mọi người đều nhìn màn hình, cậu lại đi nhìn Hạ Nam Phong."

Người không hợp với thế giới này - Tần Tiểu Lâu "…… Haizzz."

Sở Chu cúi đầu không dám nhìn Phó Tuân, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, trong lòng gào thét tận mấy lần liền: Không được đâu!! Tư thế này, trời ơi, thầy Phó có biết mình đang làm gì không vậy? Bên cạnh còn có cameraman đang quay nữa, mẹ nó, tôi không kiên trì nổi nữa, làm sao để trượt xuống bây giờ!!!

"Tôi nhận thua, tôi nhận thua!!!" Sở Chu hoảng sợ "Thả tôi xuống đi thầy Phó, thả tôi xuống đi!"

"Được rồi, cậu bám vào hai vai tôi trước đi, đừng đẩy ra nữa." Phó Tuân bình tĩnh, chậm rãi rút chân ra, hai tay ôm eo Sở Chu, Sở Chu vừa mới duỗi chân thì đã chạm được mặt đất.

Sở Chu lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, quay bảng tên trên lưng lại với anh, giống như dũng cảm hy sinh "Anh xé đi!"

Phó Tuân "……"

Sao cậu vẫn tỏ vẻ ủy khuất vậy.

Phó Tuân không chút do dự xé bảng tên của Sở Chu xuống, lại thấy cả mặt và tai Sở Chu đều đỏ bừng.

—— Vừa nãy cũng không thấy cậu phản kháng kịch liệt đến thế? Sao lại có thể đỏ thành như vậy?

Thầy Phó cảm thấy mình đã chạm phải điểm mù trong kiến thức, chìm vào nghi ngờ.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

P/S¹: Chương này lại dài rồi:( nhưng chương thứ hai tuần sau sẽ ngắn hơn vì gốc có 2111k từ thôi hay sao í.

Háo hức quá chừng, thứ hai là chồng yêu được thả ra khỏi lồng rồi UwU

P/S²: Anh Tuân Sadist chắc luôn:))) trông khệnh vãi, dù đoạn cuối thẳng đuột như sắt:(.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play