*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã tới thời gian ban đêm, Lâm Vũ Thanh đứng ở phía bên kia đệm, sắc mặt hoảng sợ mà liều mạng vẫy tay với Sở Chu. Sở Chu im lặng ra hiệu bảo hắn không nên cử động quá nhiều, sau đó di chuyển ánh nhìn, cuối cùng rơi vào người Phó Tuân.
Dựa trên biểu hiện ở vòng một, không thể nghi ngờ rằng Phó Tuân là người khó giải quyết nhất, nếu có thể, Sở Chu muốn giải quyết anh càng sớm càng tốt.
Sở Chu chỉ vào Phó Tuân, vẫy tay với Lâm Vũ Thanh, ý bảo hắn lặng lẽ lại đây, cùng nhau xé bảng tên của Phó Tuân. Cùng lúc đó, cậu nín thở, rón ra rón rén mà tới gần Phó Tuân, đang định lặng lẽ vươn tay ra, Phó Tuân đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, duỗi cánh tay ra vẫy vẫy không khí bên cạnh, tay anh quơ một phát nắm được cổ chân của cậu, sau đó thuận thế lôi kéo. Cậu đột nhiên không kịp phòng bị lảo đảo một cái, ngã ngồi ở trên đệm.
Sở Chu:?!
—— Đúng như dự đoán, lựa chọn xé bảng tên của Phó Tuân chính là một sai lầm!
May mắn là Sở Chu phản ứng cực nhanh, phát huy tài năng diễn xuất ngay tại chỗ "Á á, ai là quỷ thế, mạnh vậy hả? Xé người phía trước mà còn làm người ta vướng ngã làm cái gì."
Phó Tuân lúc này mới buông lỏng tay ra "Hóa ra là cậu, tôi còn tưởng rằng có người muốn ra tay với tôi."
Sở Chu "……"
Cảm giác của anh là đúng đấy, anh trai.
Lâm Vũ Thanh - người đã chứng kiến tất cả mọi việc dừng bước lại, vô cùng hoảng sợ, thấy thời gian sắp hết, Sở Chu vội vàng chỉ vào những người khác, ý bảo hắn tùy tiện xé một người đi. Lâm Vũ Thanh hít sâu một hơi, thấy Tần Tiểu Lâu cách hắn gần nhất không có tí cảnh giác nào, nên rón rén đi tới sau lưng hắn, giật lấy bảng tên xé mạnh xuống, ném xuống đất rồi lập tức bỏ đi.
Đúng lúc loa phát thanh vang lên. Với tư cách là thám tử đen, hai người đều thở phảo nhẹ nhõm.
Ban ngày đã đến, tất cả mọi người tháo bịt mắt xuống.
"Tối hôm qua người bị loại trừ là Tần Tiểu Lâu."
Chờ đạo diễn thông báo xong, Tần Tiểu Lâu mới ý thức được, ngẩn ra "Á, tôi bị xé rồi hả?"
Mọi người "……"
Khả năng phản xạ của người này bị buộc thắt nút chặn lại rồi à?
Phó Tuân nhìn Sở Chu ở bên cạnh mình, không rõ là có ý gì mà nhìn cậu một cái, nhíu mày nói "Vừa rồi, không phải là cậu muốn xé tôi đấy chứ?"
Trong lòng Sở Chu căng thẳng, nhưng cậu vẫn cứ giả vờ bình tĩnh, dùng ngón tay gãi sườn mặt, tỏ vẻ "Đùa kiểu gì vậy" "Sao lại thế được? Tôi có căn cứ gì để nghi ngờ thầy Phó đâu."
"Tôi nói đùa thôi." vẻ mặt Phó Tuân vẫn bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng nói "Chắc là vẫn phải có khiếu hài hước."
Sở Chu: ……???
—— Anh phải có dáng vẻ của một người đang nói đùa chứ! Dọa chết người rồi có được không.
Sở Chu lo lắng, nếu còn nói thêm vài câu nữa thì cậu sẽ tự chột dạ rồi để lộ thân phận mất, nên cậu lập tức đánh trống lảng "Còn một căn phòng cuối cùng vẫn chưa giải được, chúng ta nhanh lên thôi, nắm chặt thời gian……"
Căn phòng cuối cùng có chủ đề là cung Bảo Bình, Sở Chu nghĩ thầm, đây là căn phòng cuối cùng rồi, cậu phải tìm được cách để kéo dài thời gian ra, như vậy thì tỷ lệ giành chiến thắng sẽ lớn hơn một chút.
Trong phòng có một cái ngăn kéo bị khóa, mật mã mở khóa gồm bốn số. Trên tường có gắn một giá sách nhỏ, từ trái sang phải có tổng cộng bốn ngăn, nhưng lại không có sách, thay vào đó, mỗi một ngăn đều chứa những con rối gỗ có màu sắc và số lượng khác nhau, theo thứ tự là màu xanh dương, màu đỏ, màu xanh lá và màu đen.
"Tôi hiểu rồi, chắc chắn là phải đếm số lượng của búp bê!"
Hạ Nam Phong tràn đầy tự tin, cô nhanh chóng đếm số lượng của những con rối gỗ rồi đi mở khóa, điền theo thứ tự từ trái sang phải trước, nhưng lại không mở được, lại đổi thứ tự ngược lại một lần, vẫn không thể mở được, vì thế cô lại tùy ý kết hợp các con số, điền vào ổ khóa, vẻ tự tin dùng mắt thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng nản lòng hạ xuống.
"Có vẻ như là chị không giải được." Sở Chu cười mỉa.
Hạ Nam Phong ôm đầu, vẻ mặt đưa đám oán giận "Vì sao lại không mở ra được ——!"
Lâm Vũ Thanh vươn ngón tay ra chọc vai của cô "Khóc sai phương hướng rồi, camera ở bên này."
"Ồ, cảm ơn." Hạ Nam Phong quay người lại, điều chỉnh góc độ mà mình cho là đáng yêu đối với camera, một lần nữa kêu than "Huhu, vì sao lại không mở ra được ——”
Sở Chu "……"
Thiên tài chương trình giải trí.
"Tôi tìm được một cái bút và một tờ giấy ở trong ngăn tủ, trên giấy có viết mấy con số này." Phó Tuân đột nhiên mở miệng, giơ tờ giấy A4 trong tay lên cho mọi người xem.
Chỉ thấy trên giấy dùng năm màu mực màu đỏ, xanh lá, xanh dương, vàng và đen, viết một loạt các con số 84505 dạng lỏng. Ví dụ như số 8, trên cùng có một đường gạch ngang màu xanh dương, ở giữa là gạch màu đen, gạch ngang ở dưới cùng là màu xanh lá, gạch thẳng từ trên xuống dưới ở phía bên trái là màu đỏ và đen, gạch thẳng ở bên phải lại là màu xanh lá và màu vàng. Các số còn lại cũng giống như số 8, mỗi nét bút thì sẽ đổi một màu sắc khác nhau, cho nên dãy số này nhìn cực kỳ lòe loẹt, hoa mắt.*¹
Lâm Vũ Thanh xem đến hoa cả mắt "Cái dãy số màu cầu vồng này là sao vậy, nhìn không hiểu chút nào, trên bút có manh mối gì không?"
Phó Tuân cầm bút lên nhìn một chút, rồi lại lôi nắp bút ra nhìn "Là bút nước bình thường."
Dứt lời, anh quay đầu lại hỏi Sở Chu "Cậu có phát hiện gì không?"
Sở Chu đương nhiên là đã biết cách giải, nhưng vì kéo thời gian, nên cố ý nói sai hướng giải, cố giả vờ tự hỏi một phen, mới nói "Chẳng lẽ các con số sắc màu này lại là mật khẩu……?"
Lâm Vũ Thanh "Nhưng mà có tận đến năm màu sắc? Mật khẩu chỉ có bốn số thôi."
Sở Chu chỉ vào những con rối gỗ trong ngăn tủ "Tôi nghĩ thứ tự và màu sắc phải phù hợp với những con rối."
Hạ Nam Phong suy tư nói "Có lý đấy! Chúng ta thử xem."
Sở Chu lén lút liếc mắt nhìn Phó Tuân một cái, phát hiện ra anh đang nhìn mình không nói một lời nào, không rõ là có ý gì. Khoảnh khắc hai ánh mắt suýt chạm vào nhau, Sở Chu vội vàng quay đi, lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi.
…… Chỉ có thể nói, không hổ là thầy Phó, cảm giác áp lực này làm cậu nhớ tới chủ nhiệm lớp hồi còn học tiểu học.
"Sai rồi." Hạ Nam Phong thở dài "Còn có ý tưởng nào nữa không?"
Bề ngoài Lâm Vũ Thanh nhìn thì có vẻ buồn bã, nhưng trong lòng lại "hoan hô" một tiếng, bất chấp tất cả mà giả vờ chán nản, trên thực tế lại đang cố ý dùng thủ đoạn để làm lãng phí thời gian "Chẳng lẽ là thứ tự màu sắc sai rồi, chúng ta thay đổi thứ tự lại xem."
"Được rồi." Phó Tuân vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng "Để tôi giải."
Ngón tay thon dài của Phó Tuân không nhanh không chậm mà cầm bút lên, đặt giấy đè lên trên tường, vừa nhìn các con số đủ loại màu sắc, vừa hạ từng nét bút viết ra một dãy số dạng lỏng khác, sau đó anh đưa tờ giấy cho Hạ Nam Phong "Dùng dãy số anh viết để mở khóa."
Hạ Nam Phong nghi ngờ nhìn Phó Tuân một cái, lại cầm lấy tờ giấy "3698?"
Lâm Vũ Thanh giả vờ "Wow" một tiếng, sau đó tiếp tục vắt hết óc để kéo thời gian, thuận thế đặt câu hỏi "Anh Phó thật là lợi hại, giải kiểu gì vậy?"
"Di chuyển các thanh dọc cùng màu lại với nhau để tạo ra một con số mới." Phó Tuân chậm rãi giải thích "Dựa theo gợi ý về màu sắc của những con rối, bỏ màu vàng đi rồi sắp xếp chúng theo thứ tự xanh dương, đỏ, xanh lá và đen là được."
Lâm Vũ Thanh sờ cằm "Từ từ đã*²……"
Phó Tuân cho rằng hắn nghe không hiểu, lời ít ý nhiều mà nói "Chỉ cần di chuyển sang trái và phải là được."
Lâm Vũ Thanh bùng nổ "Tất nhiên là tôi biết cái này! Học sinh tiểu học đều biết, tôi có thể ngốc đến vậy à?!"
Phó Tuân không tiếp tục để ý đến hắn, quay đầu nhìn Hạ Nam Phong vẫn đang đứng tại chỗ duy trì biểu cảm kinh ngạc nhíu mày, thúc giục Hạ Nam Phong "Đừng thất thần, đi mở khóa đi."
Sở Chu thầm nghĩ không ổn, khóa sẽ được mở ra rất nhanh, nếu như Phó Tuân mở được khóa cửa lớn ở sảnh, thì bọn họ sẽ bị thua. Cho nên khi Hạ Nam Phong quay lưng mở khóa cho mọi người, bảng tên lộ rõ, Sở Chu muốn dùng ánh mắt ý bảo Lâm Vũ Thanh, giống như ở bàn một, nhân lúc người tốt còn chưa kịp phản ứng lại thì lập tức xin phép được tiến vào vòng phán quyết, trước tiên xé bảng tên của Hạ Nam Phong, đến tối cậu sẽ lại nghĩ cách đối phó với Phó Tuân sau.
Kết quả cậu lại phát hiện, vậy mà Lâm Vũ Thanh cũng quay lưng về phía cậu.
—— Chuyện gì đang xảy ra vậy hả em trai nhỏ, chẳng phải trước đây cậu khá thông minh hả! Đừng nhìn Hạ Nam Phong nữa mà hãy nhìn tôi này! Cậu đừng đột nhiên trở nên khôn ngoan*³ như vậy chứ?
Dưới loại tình huống này thì nên làm cái gì bây giờ? Sở Chu bắt đầu tự hỏi. Chẳng lẽ lại muốn cậu đi gây sự với Hạ Nam Phong, lừa dối Phó Tuân xé bảng tên của Hạ Nam Phong à……?
Lúc Sở Chu đang hoảng loạn, Phó Tuân đột nhiên hỏi cậu "Vừa rồi tôi giải thế nào?"
Sở Chu hơi sửng sốt, nhìn về phía Phó Tuân, không rõ anh có ý gì, tóm lại cứ khen cho anh vui vẻ trước đã, cậu vừa gãi gáy, vừa ngượng ngùng nói "Thầy Phó rất lợi hại……"
"Lợi hại cái gì." Sở Chu còn chưa nói xong đã bị Phó Tuân chặn lời "Không phải cậu cũng đã biết đáp án từ sớm rồi à?"
"Hả?" Sở Chu ngơ ra.
"Cái gì?" Hai người còn lại cũng bị hấp dẫn sự chú ý.
Phó Tuân không chớp mắt mà nhìn Sở Chu "Dù sao thì cũng sắp vào vòng phán quyết rồi, chúng ta cứ nói thẳng ra đi."
"Sở Chu, cậu chính là quỷ, có phải không?"
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Ví dụ như này nè:
*²: Gốc là "bình di" tui không rõ lắm.
*³: "khôn ngoan" gốc là "hàng trí".
P/S: Anh bé không lừa nổi thái cực quyền đâu:>>>
Trừiiiii ưi hôm nay tui mới vừa nạp thẻ tháng cho game nè, lần đầu tiên tui nạp game luôn á, đúng là mê trai là cái tội 🚬 Sylus đẹp trai quá trời!!!!