Tùy Dực đeo mắt kính lên, kéo cửa ban công ra trở vào, tóc mái ẩm ướt.
Cố Thanh Dương nằm trên giường cười với cậu: "Cuối tuần này bốn người chúng ta tụ tập một bữa, cậu có thời gian không?"
Tùy Dực gật đầu nói: "Ngày mai tớ phải về nhà một chuyến."
"Vậy chủ nhật đi, chiều chủ nhật nhé." Cố Thanh Dương nói.
Tùy Dực gật gật đầu, cởi quần áo trên người xuống, thay đồ ngủ, bỗng cảm giác được có người đang nhìn mình, liền nhìn qua giường Lăng Tuyết Trúc, lại chỉ nhìn thấy màn giường của Lăng Tuyết Trúc khẽ lay động, ánh sáng nhàn nhạt nơi đầu giường nháy mắt bị bóng tối che lấp.
Cố Thanh Dương đang nằm trên giường nhìn Tùy Dực, đèn trong phòng ký túc căn bản đã tắt hết, chỉ còn sót lại đèn bàn nhỏ của Tùy Dực là chưa tắt. Anh thấy Tùy Dực đã tắt đèn, liền mở đèn điện thoại lên, chiếu sáng cho Tùy Dực.
Tùy Dực cười nói: "Cảm ơn nhé."
Nói xong liền nhanh như bay mà trèo lên giường.
Trèo lên giường rồi lại phát hiện Khương Thừa Diệu vẫn đang dựa người vào tường, hai chân bắc trên tay vịn, ngồi đó lướt điện thoại.
Tùy Dực vừa rồi có xối nước xuống chân, khiến chân có hơi ướt, cậu bèn ngồi trên giường rũ chân xuống.
Cố Thanh Dương bỗng nhiên nói: "Tùy Dực, chân cậu trắng thật đấy."
Tùy Dực sững sờ, hai chân dưới ánh sáng của điện thoại thoáng dao động.
Chân của cậu trắng, đường nét thì vẫn là đường nét gân cốt của con trai, chỉ là trắng quá mức, gót chân và đầu ngón chân còn có chút hồng hồng.
Nhìn sạch sẽ đến nỗi như búng ra mùi sữa tắm.
Chuông cảnh báo trong lòng Tùy Dực rung lên mãnh liệt.
Đáng ghét, thảo nào đều nói chân là bộ phận xinh đẹp thứ hai trong mắt gay.
Cậu cấp tốc rụt chân về: "Cũng cũng được thôi......"
Xoay người liền đối diện ngay với ánh mắt của Khương Thừa Diệu, cậu xốc chăn lên ngồi xếp bằng xuống.
Cố Thanh Dương lại cười cười một hồi, tắt đèn của di động.
Khương Thừa Diệu khó hiểu có chút muốn cười.
Hắn cảm thấy Tùy Dực giống như người cất giấu bảo bối trong lòng vậy, luôn nỗ lực muốn ẩn núp, nhưng bảo bối cất giấu quá nhiều, không để ý một cái liền bị rới mất một món.
Thật muốn nhìn xem cậu ta rốt cuộc giấu giếm bao nhiêu.
Nhớ đến lúc hắn ngồi xe cậu trở về ký túc, cảm giác khi hai tay nắm chặt eo nhỏ cùng với phản ứng mau lẹ giống hệt mèo nhỏ hoảng sợ của cậu, Khương Thừa Diệu cong khóe môi, nằm xuống.
Vì sao hắn lại cảm thấy một đứa con trai đáng yêu nhỉ.
Rõ ràng Tùy Dực cao ráo gầy nhom, ngoại hình lại không chút liên quan đến hai từ 'đáng yêu'.
Sau khi Tùy Dực nằm xuống, tìm một góc không người nhìn thấy, lén lút dùng điện thoại xem hotsearch.
Hotsearch của chương trình bọn họ đã giảm xuống đến hạng mười mấy rồi, thế nhưng vừa ấn vào xem, bình luận lại càng nhiều hơn trước, bình luận luận hót có đến hai ba ngàn.
Điều này thật sự khiến cậu lo lắng.
Nếu chương trình thật sự hot đến thoát vòng, những gì cậu ngụy trang sẽ bị bới ra sạch sẽ!
Bây giờ cậu chỉ mong chương trình thoát vòng muộn chút, các bạn cùng phòng của cậu mau chóng thông suốt.
Cậu cẩn thận phân tích một chút ba người bạn cùng phòng của mình.
Khương Thừa Diệu chắc chắn là 1 rồi, khí chất trên người hắn chính là kiểu thẳng nam vì yêu mà cong thường thấy nhất trong văn vườn trường, còn có chút chủ nghĩa đại nam tử, sao có thể dâng 'mung' cho người khác chứ. Bình thường thì lười biếng thế nhưng hạ lưu và yêu thương đều tích góp từng chút một.
Cố Thanh Dương giống 0.5, cảm giác như anh công thụ đều đảm đương được, xét thấy 0 cao 1 thấp không phải loại hình phổ biến nên khả năng anh là 1 cao hơn.
Hơn nữa còn là kiểu 1 rất biết khuấy động bầu không khí, rất biết cách dịu dàng chăm sóc người khác.
Vậy xinh đẹp thanh lãnh như Lăng Tuyết Trúc thì sao nhỉ?
Y trông có vẻ gầy yếu, điềm đạm nho nhã, tính cách và thân thể đều có chút xíu khuyết điểm nhỏ, cần có tình yêu thắp sáng y, sưởi ấm y. Một khi đã ấm áp rồi, có khả năng là loại hình rất nhiệt tình nhỉ?
Nhưng lòng tự trọng của y cao như vậy, không giống người cam chịu nằm dưới.
Còn bản thân cậu thì sao?
Trong nguyên tác chắc chắn là 0 rồi.
1 mẫn cảm khá hiếm thấy. Đầu của cậu còn muốn thấp hơn một chút so với Lăng Tuyết Trúc.
Tùy Dực mím môi mỏng, tháo mắt kính xuống, tắt điện thoại.
Rầu cả người.
Giữa cậu và Khương Thừa Diệu có một thanh đòn chắn ngang, tóc cậu vừa bù xù vừa loạn, tóc hai người chạm phải nhau, có hơi ngưa ngứa.
Tùy Dực ngay lập tức dịch người xuống, kéo kéo gối chắn lại một chút.
Khương Thừa Diệu nhận ra, ngẩng đầu nhìn qua.
Trong bóng tối chỉ ngửi thấy mùi thơm của hoa sơn chi.
Chất lượng giấc ngủ của Tùy Dực rất tốt, nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ mất rồi. Nhưng cậu ngủ không thành thật chút nào, trở mình hai ba cái, tóc tai từng nhúm rối bù chui ra khỏi đầu giường.
Lần này đổi thành Khương Thừa Diệu không quen.
Khương Thừa Diệu trong bóng tối nằm gối đầu lên cánh tay, cảm thấy tóc có hơi ngưa ngứa, bèn vươn tay vò một hồi, lại mò thấy tóc không thuộc về mình.
Phản ứng của Tùy Dực khá nhạy bén, tuy đã ngủ rồi nhưng người vẫn hơi co lại.
Bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều của Tùy Dực, cậu ngủ rất say sưa.
Khương Thừa Diệu rất muốn dùng sức xoa xoa tóc cậu một trận.