Hết tiết, các bạn học đi vệ sinh thì đi vệ sinh, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Lăng Tuyết Trúc bước vào từ cửa trước, đúng lúc có mấy nam sinh chơi đùa chạy lướt qua người y, lại càng tôn lên dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của y.
Một người thanh lãnh trầm tĩnh như vậy, không biết yêu đương vào liệu có biến thành một chú mèo không nhỉ?
Một chú mèo không hòa hợp với mọi thứ xung quanh, chỉ một mực ở nhà dính lấy bạn.
Chỗ ngồi của y quả nhiên là chỗ trống phía trước.
Cách cậu ba chỗ.
Tùy Dực lại quay đầu nhìn phía sau một cái, nhìn thấy Khương Thừa Diệu đã bước vào từ cửa sau, vừa ngồi vào ghế và kéo khóa áo đồng phục xuống, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn dựa người vào ghế nhìn qua.
Tùy Dực vội vã quay đầu đi.
Du Khoái đi vệ sinh xong quay lại, nói: "Nhiều người đến nhìn cậu ghê."
Tùy Dực nâng quai hàm nhìn về phía ngoài cửa sổ, cả đống người.
Bọn họ vây xung quanh cửa lớp xì xào bàn tán: "Chính là cậu ta?"
"Cậu ta đó."
"Hả?"
Hả gì mà hả, vị bạn học này đến bây giờ vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật ư.
Cậu ở trường học vậy mà lại thành người nổi tiếng, thật gay go.
Cậu chỉ có thể cảm khái hào quang của ba vị vai chính kia quá to bự luôn, cậu chỉ là bị hào quang rực rỡ kia rọi tới thôi mà đã trở thành một ngôi sao nhỏ lấp lánh, không chốn ẩn nấp.
Tùy Dực quyết định biết điều hơn một chút, trước hết là chăm chỉ xây dựng cho mình hình tượng mọt sách điển hình.
Bầu không khí học tập của Thanh Lễ kỳ thực không khác mấy so với các trường cấp ba của huyện, lớp Tinh Quang đều là hạt giống tốt, có điều tuy đều mặc đồng phục thống nhất như cấp ba ở huyện nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra điều kiện gia đình của các bạn học mới phần lớn đều không tệ, không ít bạn đã dần lộ ra khí chất bạch phú mỹ.
Loại học tra lưu manh ngược đời trong văn vườn trường thông thường, không có.
Kiểu nữ phụ độc ác trên mặt viết đầy mấy chữ 'thiên kim nhà giàu cay nghiệt', không có.
Dáng dấp và dung mạo mọi người đều gọn gàng sạch sẽ, vận đồng phục quy củ, nghiêm túc mà học hành.
Đến nỗi khiến một người đội quả đầu 'xõa tung bồng bềnh' như cậu đây ở trong lớp trông vô cùng bắt mắt.
Lưu Tử Huy siết chặt điện thoại, bước đến trước mặt Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương, vỗ vai bạn học bàn thứ hai từ dưới đếm lên, đối phương ngay lập tức thành thật nhường chỗ.
Trên bàn mọi người đều là một chồng sách dày, duy chỉ có sách trên bàn Khương Thừa Diệu là ít đến đáng thương. Lưu Tử Huy nằm nhoài lên trên bàn hắn: "Các anh em, muốn biết lai lịch của bạn học mới không?"
Cố Thanh Dương hỏi: "Lai lịch gì?"
"Chắc chắn cậu ấy có chống lưng!" Lưu Tử Huy đặt điện thoại di động lên bàn bọn họ, nhoài người tới nói, "Nghe nói hôm cậu ấy đến trường báo cáo, là ba Mạnh Lượng đưa tới đó. Ba Mạnh Lượng là ai chứ, là người ở Kinh Hoa Uyển đó."
Cố Thanh Dương nghe vậy ngay lập tức nhấc điện thoại lên xem một chút.
"Không phải cậu ấy họ Tùy sao?" Cố Thanh Dương hỏi.
"Nghe nói ba mẹ cậu ấy đã sớm ly hôn, cậu ấy vẫn luôn theo họ mẹ, hai mẹ con cùng nhau sinh sống ở huyện thành nhỏ, năm nay đột nhiên chuyển tới đây. Cậu xem đi, tớ chỉ muốn nói vào lúc này mà còn có thể chuyển đến Thanh Lễ, còn có thể lên chương trình, không thể nào là người bình thường được! Cậu ấy vốn là một cậu ấm! Chỉ là không biết là người nhà họ Mạnh hay nhà nào thôi!"
Điện thoại Tùy Dực đột nhiên rung lên.
Cậu móc điện thoại ra nhìn một cái, phát hiện là tin nhắn Tùy Anh gửi tới.
"Thứ sáu ngày mai học xong các con được nghỉ đúng không?"
"Dạ."
"Ba con vừa gọi điện thoại cho mẹ, bảo chúng ta cuối tuần đến nhà họ Giang một chuyến, đến lúc đó con ở cổng trường đợi mẹ, chúng ta cùng đi." Tùy Anh nói.
Tùy Dực đáp 'dạ'.
Vai chính trong văn đam mỹ, đặc biệt là văn vườn trường, căn bản sẽ có một vị có cảnh đời lận đận.
Gia đình đơn thân, cha con bất hòa, mẹ kế tiểu tam thượng vị, thiếu gia hào môn thật giả vân vân và mây mây.
Nói tóm lại vai chính có cả cha lẫn mẹ, gia đình bình thường không nhiều.
Ví như cậu.
Lúc còn trẻ, thiếu nữ mạnh mẽ nghèo khó tình cờ gặp phải quý công tử hào môn, vụng trộm nếm thử trái cấm sinh ra cậu. Người mẹ xuất thân nghèo khó lại không nhận được sự chấp thuận của hào môn, có lòng nhưng cuối cùng vẫn không thể thành người một nhà.
Tình tiết về sau chính là người mẹ trẻ mang theo con bỏ trốn rất hot trong ngôn tình hai năm nay, vai chính vốn nên lớn lên trong hào môn lại lưu lạc bên ngoài. Sau mười mấy năm, người mẹ trẻ thân thể không tốt, vì thế vứt bỏ yêu hận cá nhân, đưa con trai về hào môn.
Nếu là cuối tuần thì chính là tối mai rồi.
Gia nghiệp nhà họ Giang to lớn, cả nhà đều chướng mắt Tùy Anh, tự nhiên cũng chướng mắt luôn đứa con trai chỉ có huyết thống không có tình cảm là cậu đây.
Đây chính là Hồng Môn Yến nha.
Hàng cuối cùng, Cố Thanh Dương vẫn đang đọc tin tức rò rỉ trên diễn đàn trường.
"Cậu chăm sóc cậu ấy như vậy, tớ còn tưởng rằng cậu biết rồi chứ."
"Tớ thật sự không biết tình huống cụ thể của cậu ấy."
"Vậy cậu đúng là tri kỷ, còn chủ động đổi chỗ với cậu ấy nữa."
"Cậu đổi chỗ với cậu ta." Khương Thừa Diệu hỏi.
Cố Thanh Dương gật đầu: "Chăm sóc bạn học mới."
"Cậu ấy suýt chút nữa đã ngồi đây đó!" Lưu Tử Huy chỉ vị trí của Cố Thanh Dương nói.
"Tôi còn có thể ăn cậu ta chắc." Khương Thừa Diệu nói.
Cố Thanh Dương cười: "Chẳng phải cậu ấy đeo kính sao, tớ sợ cậu ấy ngồi đằng sau không nhìn rõ thôi."
"Ôi người tử tế bốn mắt." Lưu Tử Huy nói.
Cố Thanh Dương đẩy đẩy mắt kính: "Ôi cậu làm tớ quên mất, hút thuốc ha, phải ghi tội cậu mới được."
Lưu Tử Huy: "Anh Dương, ông nội Dương của em ơi!"
Khương Thừa Diệu: "Mày lại bị bắt?"
Lưu Tử Huy: "Mệnh khổ, lão Trương bây giờ đã nhìn chằm chằm em rồi."
Cố Thanh Dương cười cười lướt bài post: "Trường chúng ta có không ít kẻ săn tin nhỉ, cái gì cũng đào ra được."
"Học sinh trường chúng ta trong nhà làm gì mà không có, muốn đào bới luôn có thể đào được chút gì đó, cậu ấy hiện giờ đang là nhân vật hot bậc nhất trường, cậu xem, cả đống người đến nhìn cậu ấy kia kìa, không biết còn tưởng đâu hiện trường tỏ tình đấy."
Bọn họ liếc nhìn cửa sổ phía trước một cái, quả nhiên nhìn thấy mấy đàn em lớp dưới cậu ôm tôi, tôi chen cậu, lén lút đánh giá Tùy Dực.
Bản thân Tùy Dực trái lại không hề bị ảnh hưởng, ngồi đó nghịch điện thoại.
"Có nói cậu ta ở trường cũ thế nào không?" Khương Thừa Diệu hỏi.
"Hẻ?" Lưu Tử Huy đáp, "Cậu ấy ở trường cũ thế nào á? Còn có thể thế nào, chính là thế này đó."
Chuông vào học vang lên, Lưu Tử Huy hấp tấp túm lấy điện thoại trở về chỗ của mình.
Thanh Lễ rất lỏng lẻo về khoản quản lý điện thoại di động, nghỉ giữa giờ có thể tùy tiện nghịch, vào học cũng không cần nộp lên bục giảng, thế nhưng nghiêm cấm dùng trong giờ học, lớp bọn họ lại chỉ cách văn phòng một bức tường, Tiểu Hoàn Tử không có việc gì sẽ đến cửa sau thám thính, nhìn thấy đứa nào cầm điện thoại trong giờ học là tịch thu ngay và luôn, hơn nữa hễ thu một cái là cả một học kỳ mới trả lại, siêu biến thái.
Lưu Tử Huy đã bị ông tịch thu ba bốn cái điện thoại rồi, nếu tiếp tục bị tịch thu thì ba mẹ sẽ không mua cho cậu ta nữa.
Nhưng luôn có ông trời con không thiếu tiền, cũng không sợ bị tịch thu.
Tiết này là tiết Tiếng Anh, giáo viên đang đứng trên bục giảng bài, Khương Thừa Diệu bên dưới lại lười biếng lướt điện thoại.
Giáo viên Tiếng Anh liếc một cái, xem như không thấy.
Kiểu như Khương Thừa Diệu đã tính là tốt rồi, có trùm trường nhà nào mà yên tĩnh được như hắn không?
Giáo viên Tiếng Anh tự an ủi mình.
Trung học số một Thanh Viễn không có diễn đàn, học sinh cũng không tạo ra mấy thứ như confession, ngược lại có một tieba, lượng người follow chỉ chừng vài trăm, độ hoạt động cực kỳ thấp.
Nhưng chính vì độ hoạt động cực kỳ thấp nên bài post nhiều ngày trước vẫn chiếm cứ đầu trang.
"Hotboy Tùy chuyển trường rồi? Bà đây thất tình cmnr ư!"
Khương Thừa Diệu ấn mở bài post ra xem một chút, đập vào mắt chính là một người con trai mặc áo liền mũ màu đen, có lẽ cậu vừa chơi bóng xong, đang đứng dưới ánh đèn vàng ảm đạm, cậu mang đôi vớ bóng rổ màu trắng, lưng đeo túi thế thao màu đen, đang cúi đầu dùng di động gõ chữ.
Cánh tay cậu thon dài, hai chân lại càng dài hơn, nhìn từ góc nghiêng liền có thể nhìn thấy bắp chân săn chắc với những đường nét thẳng tắp, sườn mặt mơ hồ lộ ra dưới mũ áo mang theo vài phần thanh lãnh.
Mu bàn tay hình như đã bị thương, đỏ hồng một mảnh.
Khương Thừa Diệu nhìn chằm chằm nửa phút đồng hồ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Tùy Dực đang dựa người vào tường, dáng vẻ lười nhác, mái tóc rối bời như ổ quạ vô cùng khác người.
Ánh mắt hắn rơi lên bàn tay của cậu, trên bàn tay phải cầm bút có một vết bớt màu đỏ, hình dạng bất quy tắc, giống như một cánh hoa bị vò nát vậy.
Thành tích của Cố Thanh Dương nằm trong top 10 của lớp, các môn khoa học xã hội là thế mạnh của anh. Một đứa con nhà nòi như anh Tiếng Anh đặc biệt mạnh nên vào giờ Anh anh thường lười biếng lơ đãng.
Ngồi hàng cuối kỳ thực cũng có chỗ tốt của nó, cách giáo viên xa nhất, có thể buông lỏng một chút. Nam sinh hàng cuối đứa thì dựa tủ, đứa thì nằm bò ra bàn ngủ.
Ví như bạn cùng bàn của anh, như động vật không xương sống vậy, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, ngón tay chốc chốc lại gõ bàn, dáng dấp lười nhác nhìn về phía trước.
Cố Thanh Dương thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, liền nhìn thấy bóng lưng của Tùy Dực.
Bóng lưng bạn cùng phòng mới rất xuất chúng, tuy mặc đồng phục trường không vừa người nhưng đường nét cơ thể nơi đó vậy mà lại cho người ta một loại ảo giác rất gầy gò lại lạnh đến thấu xương.
"Sao cậu nhìn chằm chằm cậu ấy lâu vậy." Cố Thanh Dương thấp giọng hỏi.
"Cậu ta rất thú vị." Khương Thừa Diệu đáp.
Cố Thanh Dương lại nhìn Tùy Dực.
Người mới quả thực rất dễ dàng khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác, bạn cùng phòng mới này lộ ra một luồng khí chất rất đặc biệt, luôn cảm thấy nếu lột thêm vài tầng nữa mà nhìn chắc chắn sẽ có phát hiện mới.
Loại suy nghĩ này kỳ thực không hề có lý do. Anh nghĩ có lẽ là do mọi người đều không quá tin tưởng phòng ký túc 408 của bọn họ thật sự chiêu mộ thêm một nam sinh tầm thường như vậy.
Lưu Tử Huy nói đúng, có lẽ chống lưng của bạn cùng phòng mới thật sự rất cứng.
Sau khi tan tiết, Cố Thanh Dương gọi Tùy Dực trở về từ nhà vệ sinh.
"Tủ của lớp ta không đủ dùng, nếu cậu có đồ gì có thể đặt ở tủ của tớ," Cố Thanh Dương chỉ chỉ cái tủ chính giữa hàng thứ ba: "Số 306."
Khương Thừa Diệu đang ngủ, trên đầu đội quyển sách Tiếng Anh, nghe vậy liền lấy sách ra, híp mắt nhìn hai người họ.
Tùy Dực cười cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu. Vậy nếu cần tớ sẽ nói với cậu."
"Cậu dùng 312 đi." Khương Thừa Diệu nằm sấp trên bàn, "Trống đó."
Tùy Dực sao có thể dùng chứ. Vừa nãy cậu đáp lại Cố Thanh Dương chỉ là lời khách sáo thôi.
Nực cười, tủ chứa đồ của vai chính văn đam mỹ là thứ mà nam sinh có thể dùng chung sao!
Dùng chung một tủ chứa đồ, tương đương với việc đặt nửa cái mông lên giường rồi đó!
"Thực ra tớ cũng không có đồ gì cần đặt vào tủ cả. Có điều vẫn là cảm ơn anh Diệu và anh Dương."
Giọng điệu cậu nhẹ nhàng, gọi 'anh' nghe rất ngọt.
Cố Thanh Dương liền nói: "Vậy nếu cậu cần thì cứ nói với bọn tớ, tủ của hai bọn tớ cậu dùng của ai cũng được."
Sau khi Tùy Dực rời đi, Lưu Tử Huy liền sáp tới: "Anh Diệu anh cuối cùng cũng biết anh chiếm hố xí nhưng không chịu thả phân rồi ư, cho em dùng đi, em không muốn dùng chung một tủ với Trương Giang nữa đâu, ngay cả tất thối mà cậu ta cũng nhét vào trong nữa!"
Trương Giang nghe thấy liền đớp lại ngay: "Mày mẹ nó cũng nhét giày bóng rổ vào trong đó thôi, còn không biết ngượng miệng mà đi nói tao!"
Khương Thừa Diệu khẽ cười một tiếng, lại lần nữa đội sách lên đầu, lười để ý hai tên ngốc này.
Tiết cuối là Vật lý, Khương Thừa Diệu đội sách Tiếng Anh nằm cả một tiết, mở to mắt trong bóng mờ.
Ánh nắng mặt trời trước cửa sổ càng lúc càng mãnh liệt, rèm cửa sổ không thể nào che kín hoàn toàn, Tùy Dực dùng tay níu lấy rèm cửa sổ, vết bớt trên bàn tay bị ánh nắng chiếu vào, đỏ rực chói mắt.
"Bài tập hôm nay không nhiều, cán sự môn hãy thu bài tập trước tiết học buổi chiều rồi đưa đến văn phòng nhé."
Thời gian có chút eo hẹp, lớp học bị bao trùm bởi một mảnh bi thương.
Giáo viên Vật lý cười: "Than gì mà than, cho các em đi ăn cơm sớm có được không?"
Lên tiết buổi trưa, phòng học vốn tràn ngập tử khí ngay lập tức như được bơm máu gà: "Được ạ!"
Giáo viên Vật lý cầm cốc trà, ra khỏi phòng học trước hai phút.
Cố Thanh Dương xuyên qua đám người, trực tiếp bước về phía Tùy Dực.
Lưu Tử Huy hét về phía Khương Thừa Diệu: "Anh, muốn ăn gì, em mời!"
Khương Thừa Diệu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn thấy Cố Thanh Dương và Tùy Dực đã sóng vai ra khỏi lớp học.
Chuông tan tiết còn chưa reo, đã có phần lớn bạn học các lớp ra khỏi lớp học, chạy nước rút 100 mét xông đến thao trường.
"Bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì thế?" Tùy Dực hỏi.
Cố Thanh Dương đáp: "Cướp đồ ăn."
"Hả?"
"Nơi dùng cơm của trường chúng ta có hai nơi, một là nhà ăn lớn, chính là hai tòa nhà màu trắng trước mắt đằng kia, hai là nhà ăn nhỏ, trước đây là nơi dùng cơm của các giáo viên và nhân viên, sau này được mở rộng ra thêm. Nhà ăn nhỏ khá đắt, nhà ăn lớn đồ ăn ngon giá lại rẻ, được hoan nghênh nhất, nhưng các món ăn của nhà ăn lớn đều có số lượng quy định, có vài món khá được yêu thích, đến muộn sẽ không còn nữa."
Tùy Dực nghe vậy, ngay lập tức co giò chạy theo đám người.
Cố Thanh Dương sững sờ một lúc, mỉm cười theo sau.
Chuông tan học vang lên, ở phía sau bọn Khương Thừa Diệu chậm rì rì bước ra, trực tiếp rẽ về phía nhà ăn nhỏ.
Lưu Tử Huy quay đầu nhìn một cái, liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc bước ra khỏi lớp học.
Học sinh kết bè kết lũ tràn ra khỏi lớp học, hết thảy đều chạy như bay, chỉ có Lăng Tuyết Trúc là đi đứng chậm rãi khoan thai trong đám người.
Giống hệt một con cá muối lạc loài.
"Lăng Tuyết Trúc ngày ngày đều ăn cơm một mình, thật sự không cảm thấy cô quạnh sao?" Cậu ta hỏi.
Lăng Tuyết Trúc thích đi nhà ăn lớn.
Nhà ăn lớn chỗ ngồi nhiều, dù là giờ cao điểm cũng không hết chỗ.
Nếu là nhà ăn nhỏ, có thể phải ghép bàn với người khác.
Lúc y đến nhà ăn lớn, Tùy Dực và Cố Thanh Dương đang bưng mâm cơm tìm chỗ ngồi.
Tùy Dực vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc ngay.
Hết cách rồi, y quá gây chú ý.
Cậu ngay lập tức vẫy tay.
Lăng Tuyết Trúc cũng không phản ứng gì.
Lăng Tuyết Trúc đi đến hàng ngũ ít người, y vừa xếp hàng vào thì nữ sinh phía trước quay đầu lại nhìn thấy y, cả người đều trở nên bắt đầu khẩn trương.
Một đám nam chính hồng nhan họa thủy.
Sau khi Lăng Tuyết Trúc mua đồ ăn xong, trực tiếp bưng đến một góc phòng ăn.
Tùy Dực xa xa nhìn y, hỏi Cố Thanh Dương: "Cậu ấy luôn ăn cơm một mình sao?"
Cố Thanh Dương quay đầu nhìn một cái, sau đó quay đầu lại đáp: "Cậu ấy thích độc lai độc vãng, một mình ăn cơm lại càng tự tại."
Lăng Tuyết Trúc đúng là kiểu trai đẹp dễ dàng chọc người yêu thương nhất, vừa thanh lãnh vừa an tĩnh.
Cậu cũng muốn ăn cơm một mình.
Bởi vì dung mạo này của Cố Thanh Dương chính là một cái bóng đèn lớn.
Cậu vốn có thể lẻn vào đám đông mà không gây chú ý với bất kỳ ai. Thế nhưng ngồi cùng một chỗ với Cố Thanh Dương, người người đều biết cậu là học sinh chuyển trường.
Chỉ chốc lát mà xung quanh bàn họ đã ngồi không ít người.
Hình thành nên sự chênh lệch rõ ràng với Lăng Tuyết Trúc đang ăn cơm một mình trong góc.
Cố Thanh Dương càng nhìn càng thấy bạn cùng phòng mới thú vị.
Muốn nói cậu là cậu ấm con nhà giàu, thế nhưng trên người cậu lại không có lấy một thứ đồ đáng giá, cách ăn mặc cũng không giống đứa trẻ nhà có tiền. Nhưng muốn nói cậu đặc biệt bình thường, cũng không phải, cậu có một loại bình tĩnh vượt xa người bình thường.
Nhiều người vây xem như vậy thế nhưng cậu vẫn thờ ơ không chút căng thẳng.
Nhìn kỹ thì cậu lớn lên thực ra rất đẹp, nếu đổi kiểu tóc hoặc mắt kính, khẳng định cũng là một cậu bé đẹp trai.
Tùy Dực bị Cố Thanh Dương nhìn đến hồi chuông cảnh báo trong lòng rung lên mãnh liệt, bèn cấp tốc ăn cơm. Cậu hơi khom người, tỏ vẻ vừa suy nhược vừa hiền như cục bột.
Có vết xe đổ trước đó, buổi chiều khi vừa tan học Tùy Dực đã xách mông chạy mất dạng.
Đặc biệt chọn một góc không người ăn tối.
Lăng Tuyết Trúc bưng mâm cơm, vẫn như cũ đi về một góc.
Lăng Tuyết Trúc ăn cơm rất yên tĩnh, lúc y ăn cơm không xem điện thoại, cũng không nói chuyện, đối diện bàn ăn của y là bốn nữ sinh vừa ăn vừa lén lút thảo luận về y, y dứt khoát đeo tai nghe lên.
Lại qua vài phút, mấy nữ sinh kia đã ăn xong, bưng mâm cơm đứng dậy rời đi.
Bọn cô vừa đi, y liền nhìn thấy Tùy Dực đang ngồi bên cạnh cửa sổ thủy tinh cách hai cái bàn.
Giống với y, một mình ngồi một bàn. Cậu cúi đầu, vừa ăn vừa xem điện thoại. Xung quanh có bạn học đang đánh giá cậu, lén lút nghị luận, cậu cũng nhắm mắt làm ngơ.
Lăng Tuyết Trúc nhìn nhìn xung quanh, không thấy bọn Cố Thanh Dương.
Y có hơi bất ngờ.
Phòng ăn náo nhiệt, đoàn người rộn rã, khoảnh khắc đó dường như Tùy Dực đã trở thành đồng loại của y.
Những lời trào phúng của bạn học trong trường và dân mạng về Tùy Dực y cũng từng xem qua.
Nhưng dường như Tùy Dực không vì thế mà tự ti.
Y không biết bạn cùng phòng mới này tham gia chương trình vì mục đích gì, nhưng y biết, bạn cùng phòng mới mạnh mẽ hơn y nhiều.
Dáng dấp bình thường đến độ không thể bình thường hơn, ánh mắt Lăng Tuyết Trúc như ống kính tự động điều chỉnh tiêu điểm, đám người lui tới xung quanh đều hư ảo biến thành bọt nước.
Ăn xong Tùy Dực liền về phòng học, bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Mãi đến tận 9h, lớp học tắt đèn, cậu mới ra khỏi tòa dạy học.
Móc điện thoại trong túi ra nhìn phòng live
Số lượng người xem live theo thời gian thực chẳng những không hạ mà còn trực tiếp tăng gấp đôi.
Hơn 10 ngàn người đang xem trực tuyến.
Trong đây không chỉ có học sinh của Thanh Lễ.
"Thật sự có cả livestream ký túc xá á? Trời mẹ, lần đầu thấy luôn."
"Đây là ký túc xá nam sinh cấp ba hay ký túc xá show tuyển chọn nhóm nhạc nam vậy? Người mới trong giới giải trí bây giờ lắm trò vậy sao?"
"Từ hotsearch lăn tới đây ngắm nhan sắc của mấy em giai cấp ba :33"
Tùy Dực vội vã lên hotsearch nhìn một cái.
Vừa nhìn liền bị dọa cho nhảy dựng,
Hotsearch rất đơn giản thô bạo, chỉ có mấy chữ "Ký túc xá nam sinh cấp ba".
Chưa kể, chỉ là một cái hotsearch đơn giản thô bạo như vậy ngược lại rất thu hút người khác click vào xem.
Không biết còn tưởng rằng đã xảy ra vụ án gì đó không á.
Cậu click vào xem, liền thấy liên tục mấy bức ảnh động.
Bức đầu tiên chính là hình ảnh bọn họ trước khi vào ký túc xá.
Trong một bức ảnh động đồng thời xuất hiện gương mặt với nhan sắc thần tiên của ba nam sinh cấp ba, lại còn thêm hiệu ứng chói lóa bling bling các kiểu khiến ngũ quan bọn họ càng thêm sáng sủa, không khỏi làm người khác kinh diễm.
Cậu nhớ lúc đó cậu cũng đứng bên cạnh mà ta.
Đây là cắt cậu ra rồi sao?
Cậu lại ấn xem vài bức ảnh phía sau, đều là ảnh động, gộp chúng thành một đoạn video ngắn là có thể hấp dẫn một đám fan nhan sắc.
Trong đó cũng có hai bức dính đến cậu, một bức chỉ dính được sườn mặt, bức còn lại là bóng lưng không quá rõ ràng.
Nói thật thì chỉ riêng nhan sắc của ba người bạn cùng phòng của cậu thôi cũng đủ để lên bài marketing 'hotboy trường học quốc dân' rồi.
Đúng như dự đoán, comment bên dưới sôi động hơn hẳn diễn đàn trường.
"Đù móa, nam sinh cấp ba thần tiên gì vậy!"
"Đây là ai mà trông quen thế kia? Hóa ra là chồng tương lai của iem!"
"Cái đệt phiền chết đi được, lướt Weibo có tí mà trực tiếp vào phòng đẻ luôn rồi!"
"Mẹ chị hỏi vì sao chị liếm màn hình điện thoại."
"Mấy đứa biết vì sao mấy đứa vẫn an toàn không, là bởi vì mấy đứa vẫn chưa 18 đấy!"
"Show tạp kỹ bây giờ sao lại lắm trò như thế, vậy mà lại làm cả livestream ký túc xá cho tui coi!"
"Làm livestream thì làm livestream đi, lại còn cho tui mấy anh trai nhỏ đẹp mắt như vậy!"
"PR hả, ba nam sinh cấp ba này sắp ra mắt đúng không?"
"Vừa nhìn liền biết PR ngay, bây giờ muốn nổi tiếng quá khó khăn, không thể không nói chương trình này rất mới lạ, ai mà không có hứng thú với ký túc xá của nam sinh cấp ba."
"Nhìn ba người họ quả thật rất giống thực tập sinh giả làm học sinh cấp ba, thế nhưng nhìn thấy người thứ tư, tui lại không chắc lắm."
"Còn có người thứ tư á, ở đâu zậy? Sẽ không phải nhóc bốn mắt đeo kính đen kia đó chứ?"
"Chính là cậu ta, được viết ở phần giới thiệu bên cạnh này, người số bốn, lớp 12/1 Thanh Lễ, Tùy Dực."
"Đựu, tui còn tưởng rằng cậu ta là bạn cùng lớp ghé chơi."
"Cậu ta chính là người thứ tư đấy, hơn nữa nghe nói cậu ta nổi tiếng ở trường vì quá tầm thường."
"Vì quá tầm thường nên nổi tiếng á? Lời này thật cmn make color, vậy những người khác có bao nhiêu ưu tú chứ?! Cái hotsearch này có thể chỉnh lại một chút, nên PR ngược đi!"
Cái đệt, đây là đề nghị ekip chương trình giẫm lên cậu để bò lên đúng không.
Thật tàn ác.
Có điều......
Cậu không ngại làm đá kê chân nha.
Nhưng chương trình bỗng nhiên bắt đầu nổi tiếng, trong lòng cậu có hơi bất an.
Nếu nổi đến mức các bạn học cũ ở trường cấp ba trong huyện đều biết, thì sự việc có hơi khó giải quyết.
Sau khi tòa dạy học tắt đèn, cả trường ảm đạm đi không ít, lúc học sinh cấp ba tinh thần và thể lực tràn trề nhất, có rất nhiều người sau khi tan tiết tự học buổi tối đều đến thao trường chạy bộ. Thao trường phía trước tòa dạy học bỏ hoang đã lâu, nơi không trát vôi toàn bộ đều là cỏ dại, đèn đường ảm đạm, cỏ dại và bụi cây đong đưa theo gió, thay vào đó lại thành thiên đường của các đôi yêu nhau.
Cậu phát hiện ra nhiều người chạy bộ đều có đôi có cặp.
Thời gian học quá lâu, cậu có hơi khát, còn có chút đói.
Cơ thể 17 tuổi vẫn đang phát triển.
Cậu tìm thấy xe đạp của mình, đạp xe đến tiệm trà sữa của trường mua một cốc trà sữa.
Băng qua thao trường, cậu liền đến khu ký túc xá.
Phía trước tòa ký túc cũng có một thao trường, người trên thao trường này rất nhiều, gần như mỗi một sân bóng rổ đều có người.
Trên sân bóng rổ trước tòa ký túc có một đám con trai đang chơi bóng rổ.
"Anh Diệu anh Diệu, truyền cho em!"
Cậu nghe thấy tiếng của Mập Mạp.
Nam chính đang chơi bóng rổ sao?
Vậy rất đáng xem nha.
Tùy Dực lái xe đạp đến sân bóng rổ, hai chân vừa chạm đất liền thấy bảy tám nam sinh đang chơi bóng.
Cậu vừa liếc mắt liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu.
Hắn đã thay một thân quần áo chơi bóng rổ rộng rãi thoải mái, lộ ra cẳng tay và bắp chân trắng nõn gầy gò, trong bảy tám người đang chơi bóng vừa nhìn liền có thể nhìn ra hắn mới là trung tâm trong đó.
Bên cạnh còn có một đám nam sinh nữ sinh vỗ tay reo hò vì hắn.
Tùy Dực ngậm ống hút xem một hồi, cậu phát hiện Khương Thừa Diệu chơi bóng không tồi.
Không riêng gì kỹ thuật không tồi mà còn có đầu óc, chính là kiểu đồng bọn chơi bóng rổ cậu thích nhất, phong cách chơi rất có tính tiến công, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì.
Cả trận đấu đều do hắn kiểm soát, mấy người khác chỉ làm nền.
Một cú ném ba điểm đẹp mắt làm dấy lên một trận tiếng hò hét, hắn lại không có phản ứng gì, cúi người nhặt bóng rổ lên.
Bàn tay được diễn đàn trường thổi phồng đến lật trời kia quả nhiên rất lớn, một tay thôi đã có thể bắt trọn cả quả bóng vào trong, hờ hững vỗ vỗ hai cái, vạt áo trước và sau đều dán sát vào thân thể, lộ ra đường nét vừa ngây ngô vừa mạnh mẽ.
Chẳng trách không chỉ được con gái yêu thích, mà ngay cả con trai cũng thích.
Cậu nguyện gọi đó là khí chất của một tên chó đẹp trai.
Có thể là chó sữa, chó săn hoặc chó gầy.
Trà sữa trong cốc đã thấy đáy, chỉ còn sót lại vài viên trân châu, Tùy Dực xoay ống hút, đột nhiên nghe thấy có người gọi: "Tùy Dực!"
Tùy Dực ngẩng đầu lên nhìn, là Lưu Tử Huy.
Tùy Dực vẫy vẫy tay.
"Biết chơi bóng rổ không? Tới chơi một trận chứ?"
Bên cạnh có nam sinh gầy như cây sào nói: "Chúng ta đang chơi mà, mày gọi nó làm gì?"
Lưu Tử Huy đương nhiên không thật lòng mời.
Cậu ta chỉ muốn xem xem học sinh chuyển trường đột nhiên rơi xuống này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Sẽ không thật sự là tên kém cỏi được đặc biệt mời tới trong lời đồn chứ? Dù sao cũng phải có sở trường gì đó mới thu hút được ekip chương trình mà nhỉ?
Đầu óc không tệ hay là chơi thể thao giỏi?
Tùy Dực nhìn mấy anh đẹp trai trên sân bóng, lắc đầu nói: "Tớ không biết chơi lắm."
Cậu nâng trà sữa, vô cùng ngượng ngùng khiêm tốn nói: "Các cậu chơi đi, tớ ở bên cạnh xem thôi."
"Thật sự không biết?"
Tùy Dực chân thành nói: "Rất ít chơi."
Cậu nói thật.
Cậu thật sự rất ít chơi.
Bởi vì không thích đụng chạm thân thể với người khác. Cũng bởi vì không tìm được đối thủ xứng tầm.
Hầy.
Cây sào thúc giục: "Mau lên, mau đánh cho xong trận này đi, tao còn phải về call video với bạn gái nữa."
"Mẹ, vậy mày cút ngay đi, một ngày nói tám trăm lần, sao mày không treo cổ trên lưng quần luôn ấy!"
Mấy người bọn họ tiếp tục chơi bóng, lúc này đoán chừng đều đã ăn cơm xong, người tản bộ quanh thao trường càng lúc càng nhiều, người trên sân bóng rổ cũng càng lúc càng nhiều.
Tùy Dực xem như đã triệt để cảm nhận được đội nổi tiếng của trai đẹp Khương Thừa Diệu.
Fan nam của hắn thật sự nhiều hơn cả fan nữ.
Ở cấp ba, nam sinh biết chơi bóng rổ rất dễ được đồng giới sùng bái.
Tùy Dực chợt nhớ tới sức treo người trên không mà diễn đàn nói, cậu nghiêm túc nhìn một hồi, thời gian treo người trên không của Khương Thừa Diệu quả thực dài hơn người bình thường, bật nhảy cũng cao hơn người bình thường.
Lực treo trên không mạnh chứng tỏ lực eo rất kinh người.
Cậu đang nghĩ như vậy thì đột nhiên đối diện với ánh mắt của Khương Thừa Diệu.
Hắn vừa ném vào một quả ba điểm, chung quanh có hai nam sinh mặc quần đùi đang điên cuồng giậm chân: "Thiệt cmn đẹp traiiiii a a a a a a a!"
Bản thân lúc này hẳn cũng nên thổi rắm vồng theo đông đảo người qua đường nhỉ?
Như một người qua đường mê giai.
"Oaa, anh Diệu đẹp trai nhức nách."
Tùy Dực cắn ống hút ngồi trên xe đạp.
Cậu vừa dứt lời, một quả bóng rổ liền bay thẳng về phía cậu.
Trong đám đông truyền đến một trận kinh hô, mắt thấy sắp đụng vào nữ sinh bên cạnh, Tùy Dực theo bản năng vươn tay ra chụp, quả bóng bay tới liền 'bộp' một tiếng trực tiếp bị tay cậu ngăn lại.
Ngón tay trắng nõn, móng tay lộ ra chút hồng phấn, rất sạch sẽ.
Ngay lập tức ý thức được gì đó, cậu cuộn tròn ngón tay lại, quả bóng liền rơi xuống đất.
Cậu giả vờ bị bóng đập trúng khiến cả người và xe đều ngã lui về phía sau.
"Ui da."
Khương Thừa Diệu: "......"
Bên cạnh ngay lập tức có quần chúng vây xem nhặt bóng lên, thẹn thùng khiếp sợ đưa cho Khương Thừa Diệu.
Khương Thừa Diệu lại ném bóng vào trong tay Lưu Tử Huy: "Không chơi nữa."
Vươn tay lấy áo khoác trên giá bóng rổ, hắn đi về phía cậu.
Gương mặt hắn dần dần rõ ràng: "Đi nhờ xe được không?"
Tùy Dực một ngụm uống xong trà sữa trong cốc: "Tớ không biết chở người khác lắm."
"Không sao, chân tôi dài." Khương Thừa Diệu nói xong liền sải một bước ngồi lên ghế sau xe cậu, hai chân chống đất.
Hắn bá đạo quen rồi.
Bọn Lưu Tử Huy sững sờ nhìn hai người bọn họ.
Bao gồm cả đám đông xem bóng rổ.
Đáng ghét. Hào quang ông lớn lại chiếu đến người cậu rồi.
Từ chối là điều chỉ nhân vật chính mới làm, chống đối lại nhân vật chính, lại càng thêm thu hút sự chú ý của đối phương.
"Vậy cậu ngồi chắc vào." Tùy Dực liền ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước, giống hệt một con mọt sách hiền lành nhút nhát.
Khương Thừa Diệu duỗi tay lấy cốc trà sữa trong tay cậu qua.
"Anh Diệu, thật sự không chơi nữa hả?!" Lưu Tử Huy hét.
Khương Thừa Diệu ngồi ở ghế sau, xua tay.
Mọi người ngơ ngác nhìn hai người họ đạp xe rời đi.
Tuy là cùng phòng ký túc nhưng mới quen biết có vài hôm, sao lại đạp xe cùng nhau rồi!
Tùy Dực đạp xe đến tòa Tiểu Tô, Khương Thừa Diệu vân vê cốc trà sữa trong tay, hỏi: "Đã uống hết rồi, còn cần không?"
"Không cần nữa, đợi lát nữa ném thùng rác."
Khương Thừa Diệu nhẹ nhàng ném đi, cốc trà sữa trong tay liền vẽ ra một độ cong xinh đẹp trong không trung, chuẩn xác rơi vào cái thùng rác dưới đèn đường.
"Cạch" một tiếng khiến Tùy Dực cúi đầu nhìn một cái. Bánh xe lăn qua gờ giảm tốc làm người và xe cùng lắc lư, hai tay Khương Thừa Diệu trực tiếp nắm chặt eo cậu.
Tay hắn to, chỉ hai tay gần như đã nắm hết toàn bộ eo cậu rồi: "Giữ vững một chút."
Tùy Dực rùng mình một cái, xương bả vai đều nhô lên cả, giống hệt một chú mèo con đang hoảng sợ. Xe lắc lư càng lợi hại hơn, Khương Thừa Diệu ngay lập tức buông lỏng cậu, hai chân chạm đất, chống lại.
"Đừng chạm vào eo tớ." Tùy Dực vội nói.
Cậu chỉ cảm thấy da gà sau lưng đều sắp nổi hết lên, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Eo cậu mẫn, cảm.
Có điều cậu muốn che giấu chuyện này nên nói: "Tớ sợ nhột."
Đèn đường trong khuôn viên trường bỗng nhiên sáng lên, khoảnh khắc đó giống như cả ngân hà chuyển động, chiếu sáng cả thế giới, khiến lòng người cũng theo đó mà bừng sáng.
Khương Thừa Diệu thu hai tay về, hai chân dài bệ vệ chống đỡ, quần bóng rổ rộng rãi mềm mại, lộ ra cặp chân trôi chảy tráng kiện: "Nhìn ra rồi."
Hơi nóng trên người hắn lăn lộn cùng hormone của nam sinh cấp ba khiến Tùy Dực khẽ cong eo, kiềm nén sóng triều trong thân thể.
Vừa đến dưới lầu ký túc, Tùy Dực liền nhìn thấy mấy người đạo diễn.
Bọn họ đang đứng ở cửa phòng 408.
Đã rất muộn rồi, đèn đuốc của tòa ký túc tuy vẫn sáng nhưng lại an tĩnh hiếm thấy.
Khương Thừa Diệu lên trước, cậu đỗ xe đạp xong cũng theo đó nhảy lên cầu thang xoắn ốc.
Đạo diễn Chu Vi vừa nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười.
"Hiện tại lượng người xem online đã trực tiếp đột phá 10 ngàn rồi!" Có nhân viên hưng phấn nói với bọn họ.
Khương Thừa Diệu hiển nhiên chưa từng quan tâm đến livestream, hỏi: "Sao đột nhiên lại nhiều người xem như vậy?"
Tùy Dực ở phía sau hắn nói: "Hình như là vì đã lên hotsearch."
Khương Thừa Diệu liền cười hỏi Chu Vi: "Chẳng phải nói không có tiền sao?"
Chu Vi cũng không giấu giếm: "Đây còn không phải lôi kéo đầu tư cho các cậu à, có hãng quảng cáo rất coi trọng các cậu. Hai người các cậu mau mau vào trong đi, một đám cư dân mạng đang đợi xem các cậu đó."
Tùy Dực và Khương Thừa Diệu bước vào phòng ký túc.
Cố Thanh Dương đang lau chùi cửa kính ban công hỏi: "Sao hai người các cậu về cùng nhau thế?"
"Quá giang xe." Khương Thừa Diệu vừa nói vừa xắn áo cầu thủ lên, muốn cởi xuống.
Tùy Dực vỗ bả vai hắn, Khương Thừa Diệu quay đầu lại, nghe thấy Tùy Dực nhẹ giọng nhắc nhở: "Có ống kính."
Khương Thừa Diệu kéo áo cầu thủ xuống, mở tủ quần áo lấy quần áo, lại đến ban công lấy vật dụng rửa mặt: "Các cậu đều tắm hết rồi hả?"
Cố Thanh Dương đáp: "Bọn tớ tắm cả rồi."
Khương Thừa Diệu nhìn Tùy Dực.
Tùy Dực nói: "Tớ vẫn chưa muốn tắm."
"10h phòng tắm sẽ đóng cửa." Cố Thanh Dương nhắc nhở.
Khương Thừa Diệu đã cầm theo đồ đạc của mình rời đi.
"Tớ nghe nói ký túc xá của Xuân Nguyên đều đã lắp đặt máy nước nóng rồi." Cố Thanh Dương nói, "Không biết trường chúng ta khi nào mới có thể sánh kịp."
"Cần tớ giúp không?" Tùy Dực hỏi.
Cố Thanh Dương cười: "Không cần, tớ làm sắp xong rồi."
Các cửa kính sáng bóng và sạch sẽ, đặc biệt là ban công, sạch sẽ chỉnh tề đến vô lý.
Trong phòng ký túc có một người yêu thích làm việc nhà như vậy, thật sự rất may mắn.
Trong nhà nếu như có một người đàn ông yêu thích làm việc nhà như thế, hẳn là càng thêm may mắn đúng không nào?
Nhìn hai vị gia khác của phòng ký túc bọn họ, một vị thì *mười ngón không dính nước xuân, cực kỳ được cưng chiều, còn một vị thì hung hăng hơn cả xã hội đen, đoán chừng có cầm chổi hay cây lau nhà thì cũng chỉ dùng để đánh nhau mà thôi.
(*) Chỉ những người có cuộc sống an nhàn, sung sướng không phải làm việc nhà
Tùy Dực lại kỳ kèo trong phòng ký túc một hồi, lúc này mới xách đồ ra khỏi phòng.
Cậu cố ý lề mề gần 10 phút, vốn muốn tránh Khương Thừa Diệu, ai biết vừa xuống lầu, liền đụng phải Lưu Tử Huy.
Cả người Lưu Tử Huy đều là mồ hôi, mặt mày đỏ bừng, nhanh chân đuổi theo cậu: "Bạn học Tùy, đi tắm hả, thật trùng hợp!"
Tùy Dực cười nói: "Đúng thế, trùng hợp ghê!"
"Anh Diệu đâu, cậu ấy không tắm hả?"
"Cậu ấy đã đến nhà tắm rồi." Tùy Dực đáp.
Lưu Tử Huy vừa nhìn liền biết ngay là loại hình thẳng nam trong văn học đam mỹ, trái lại không có gì đáng lo lắng.
Lúc này người của nhà tắm đã không còn nhiều nữa. Hai bọn họ đến nhà tắm, tắm ở hàng đầu tiên, hai người tắm rửa xong xuôi bước ra, cả quá trình đều không nhìn thấy Khương Thừa Diệu.
Hai bọn họ ra khỏi nhà tắm, liền nhìn thấy toàn bộ đèn của tòa ký túc đã tắt.
Cả sân trường đều tối hẳn xuống, chỉ chốc lát cửa sổ các phòng ký túc đều le lói lên chút ánh sáng nhạt nhòa.
"Cậu quen biết Mạnh Lượng hử?" Lưu Tử Huy nhiều chuyện.
"Không quen."
"Lúc cậu tới trường báo danh, chẳng phải ba cậu ta đưa cậu đến sao?"
"Ồ, chú Mạnh à......" Tùy Dực nhớ ra.
"Cậu có quan hệ gì với nhà bọn họ vậy? Sao chú ấy lại đưa cậu đến báo danh?" Lưu Tử Huy quay đầu nhìn cậu.
Tùy Dực đỡ mắt kính: "Người trong nhà tớ bảo tớ theo chú ấy đến."
Lưu Tử Huy giống như chứng thực suy đoán của bản thân, càng hưng phấn hơn: "Trong nhà cậu làm gì thế, ba cậu họ gì?"
"Mày đang tra hộ khẩu à?"
Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ trong bóng tối, Tùy Dực và Lưu Tử Huy quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu tay cầm điếu thuốc, đang đứng dưới gốc cây.
"Mẹ nó, dọa chết em rồi." Lưu Tử Huy nói, "Lão đại, sao anh đứng đây."
"Hút thuốc." Khương Thừa Diệu đáp.
Lưu Tử Huy ngay lập tức chạy qua: "Em cũng muốn một điếu."
Tùy Dực dừng lại, đứng dưới đèn đường nhìn bọn họ.
Đầu lọc màu đỏ tươi sáng rực trong ánh sáng lờ mờ. Lưu Tử Huy vừa hút vừa nói: "Lần này anh đã biết lên livestream có chỗ bất tiện rồi đúng không? Lần sau nếu muốn hút thuốc, cứ tới phòng ký túc của em, chỗ em thuốc nào cũng có."
"Tớ đi trước đây." Tùy Dực chào hỏi.
Khương Thừa Diệu dập thuốc, bước đến giữa đường.
Lưu Tử Huy rít mạnh hai hơi: "Đừng bỏ em một mình mà."
Khương Thừa Diệu cũng không quan tâm cậu ta, giẫm dép đi về phía tòa Tiểu Tô. Tùy Dực đi theo hắn, quay đầu nói với Lưu Tử Huy: "Tòa ký túc sắp đóng cửa rồi đó."
Lưu Tử Huy vội vã đuổi theo.
Trước mặt có gió thổi tới, Tùy Dực lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của lá húng quế. Khương Thừa Diệu đang đi trước cậu, vóc dáng cao gầy trắng nõn mang theo mùi hương ướt át.
Dì quản lý ký túc đã chuẩn bị khóa cầu thang cầu thang xoắn ốc, liên tục có nam sinh gọi 'chị' đau khổ chạy tới.
Một đóa hoa giỏi giáo tiếp như Lưu Tử Huy hiển nhiên cũng quen biết bọn họ: "Lại ngọt ngấy với bạn gái đến phút cuối cùng chứ gì."
"Cổ ôm không buông tay luôn, hết cách rồi." Nam sinh cười cười nhảy lên cầu thang, lại chào hỏi với Khương Thừa Diệu một câu: "Anh Diệu."
Khương Thừa Diệu 'ừm' một tiếng, rất cao lãnh.
Mặt sông xa xa vọng tới tiếng còi của phà, vừa nặng nề vừa xa xăm. Tháng chín phương bắc vào ban đêm vậy mà lại mát mẻ như vậy.
Hai bọn họ về đến phòng ký túc, đèn lớn trong phòng ký túc đã tắt, bàn sách của Lăng Tuyết Trúc và Cố Thanh Dương đều đang sáng đèn.
Cố Thanh Dương đang giặt quần áo ở ban công, Lăng Tuyết Trúc thì đang đọc sách.
"Máy giặt hư rồi sao?" Khương Thừa Diệu hỏi.
"Không có, quần áo không nhiều nên tớ tiện tay giặt luôn." Tiếp đó Cố Thanh Dương nói với Tùy Dực, "Máy giặt này cậu cũng có thể dùng, là vật dùng chung, đừng giặt tất và quần lót gì gì đó là được. Bình thường cũng chỉ có tớ dùng, quần áo của hai bọn họ đều giặt bên ngoài."
Tùy Dực đáp: "Tớ bình thường cũng tự mình giặt."
"Bây giờ còn ổn, trời trở lạnh thì không ổn đâu, bọn mình là hộ bên, ban công đến mùa đông gió rất lớn, đặc biệt lạnh."
Tùy Dực lấy quần áo cậu đã thay xuống ra, thấy Cố Thanh Dương đã giặt xong, liền cầm ra ban công giặt.
Mấy kiện quần áo nhỏ đều rất dễ giặt, cậu giặt xong kéo cửa ban công ra bước vào phòng, thì Lăng Tuyết Trúc đã lên giường rồi.
Cố Thanh Dường và Khương Thừa Diệu đang tán gẫu chuyện hotsearch, không hiểu ra sao lại tán đến chuyện tiền bạc rồi.
Bọn họ lên chương trình này, mỗi người đều kiếm được mấy vạn.
Tùy Dực vốn cho rằng bọn họ là hạng người không thiếu tiền, không ngờ tới lấy được khoản tiền này, bọn Cố Thanh Dương đều rất vui vẻ.
Đối với những cậu chưa từng đi làm qua mà nói, đây có thể là khoản tiền đầu tiên bọn họ kiếm được trong đời nhỉ.
"Ngày mai dậy sớm chút, hôm nay chúng ta đều dậy muộn, sáng nay hiệu trưởng đã tìm riêng tớ để nhắc nhở chuyện này đó, hy vọng mấy người chúng ta làm gương tốt." Cố Thanh Dương đứng dậy nói.
Khương Thừa Diệu nói: "Lúc đó nói hay lắm, sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt thường ngày của chúng ta. Giờ thì lòi ra một đống chuyện phiền phức."
"Có muốn đặt báo thức không?" Tùy Dực hỏi.
"Thừa Diệu có đồng hồ báo thức." Cố Thanh Dương nói, "Đặt trước một tiếng, 6h đi."
Khương Thừa Diệu không nói chuyện, chỉ cởi áo thun xuống.
Không có tám múi.
Cậu tưởng rằng nam chính trong tiểu thuyết đều có chuẩn mực cơ bụng tám múi chứ.
Có điều ngẫm đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, trừ vận động viên hoặc những tên cuồng tập gym ra, con trai mười mấy tuổi cho dù có thích vận động đến đâu cũng chưa chắc gì luyện ra được.
Nhưng cậu cảm thấy cơ bắp như vậy cũng rất đẹp rồi, rất có cảm giác thiếu niên, vóc dáng của người đàn ông trưởng thành giống như báo săn, giống như sư tử như hổ, nhưng vóc dáng của nam sinh cấp ba dù có rắn chắc cũng giống sói, giống chó hơn. Bắp thịt tuy gầy yếu nhưng thoạt nhìn rất có lực.
Đây thật sự là một cơ thể ít mỡ thừa cùng với vòng eo chó đực nha, còn là một chú chó thiếu niên.
Cậu đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy Khương Thừa Diệu cũng đã cởi quần đùi xuống, nhìn cậu hỏi: "Tiếng chuông báo thức có ồn quá không, tôi có thể đổi chuông."
"Hả?" Tùy Dực vội vã lắc đầu, "Vẫn tốt, ồn một chút mới dễ tỉnh."
Cậu cố gắng hết sức không nhìn vào cái quần góc bẹt màu đen của Khương Thừa Diệu, ánh mắt có chút không biết đặt ở đâu, chỉ có thể tận lực nhìn lên phía trên.
Ánh mắt né tránh của cậu quá lộ liễu, Khương Thừa Diệu cười cười, ánh mắt lại giống như nước sông phá băng, hắn lớn lên rất cao, tổng thể tuy nhìn có vẻ gầy yếu nhưng vai lại rộng hơn so với nam sinh bình thường, bắp đùi cũng tráng kiện hơn.
Tùy Dực nhớ ra bản thân vẫn chưa đánh răng, nhanh chóng đứng dậy, kết quả cậu vừa quay đầu lại nhìn thấy Cố Thanh Dương cũng đang cởi quần áo.
Má, ánh mắt nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Cố Thanh Dương trắng hơn một chút, Khương Thừa Diệu thì mảnh khảnh hơn, vậy Lăng Tuyết Trúc thì sao?
Lăng Tuyết Trúc vẫn là một ẩn số, có điều phỏng chừng có lẽ gầy và trắng hơn nhỉ?
Cậu kéo cửa ban công bước ra, trên ban công treo rất nhiều quần áo, nào là quần lót, tất, áo thun, áo khoác, bị gió đêm lành lạnh thổi qua một cái khiến chúng nhẹ nhàng lắc lư. Cậu mở vòi nước, tháo cặp kính đen xuống đặt sang mộ bên, cấp tốc dùng nước sạch rửa mặt một chút, sau đó bắt đầu đánh răng.
Lần sau lúc tắm tiện thể đánh răng luôn mới được.
Khương Thừa Diệu đang ngồi trên giường chỉnh đồng hồ, chỉnh xong liền liếc mắt ra ban công nhìn một cái. Ngoài ban công có đèn đường, ngược lại sáng hơn trong phòng một tí. Cả người Tùy Dực đều chìm trong quầng sáng mông lung, tóc mái của cậu vén lên, lộ ra gương mặt trắng nõn, tuy nhìn không rõ nhưng trái lại càng khiến người ta dễ dàng hình dung hơn. Khương Thừa Diệu liên hệ với gương mặt mà hắn đã nhìn thấy đêm qua, dáng vẻ mơ hồ của Tùy Dực dần dần trở nên cụ thể, có một loại lãnh diễm tràn ngập trong sương mù dày đặc.
Cố Thanh Dương sắp xếp lại mấy cái ghế trong phòng ký túc một cách gọn gàng, sau đó trèo lên giường nằm xuống, nói với Khương Thừa Diệu và Lăng Tuyết Trúc: "Cuối tuần này bốn người chúng cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
"Tôi đều được." Lăng Tuyết Trúc liếc nhìn Tùy Dực đang đứng ngoài ban công.
Khương Thừa Diệu nói: "Vậy để tôi sắp xếp cho."
Tùy Dực đeo mắt kính lên, kéo cửa ban công ra trở vào, tóc mái ẩm ướt.
Cố Thanh Dương nằm trên giường cười với cậu: "Cuối tuần này bốn người chúng ta tụ tập một bữa, cậu có thời gian không?"
Tùy Dực gật đầu nói: "Ngày mai tớ phải về nhà một chuyến."
"Vậy chủ nhật đi, chiều chủ nhật nhé." Cố Thanh Dương nói.
Tùy Dực gật gật đầu, cởi quần áo trên người xuống, thay đồ ngủ, bỗng cảm giác được có người đang nhìn mình, liền nhìn qua giường Lăng Tuyết Trúc, lại chỉ nhìn thấy màn giường của Lăng Tuyết Trúc khẽ lay động, ánh sáng nhàn nhạt nơi đầu giường nháy mắt bị bóng tối che lấp.
Cố Thanh Dương đang nằm trên giường nhìn Tùy Dực, đèn trong phòng ký túc căn bản đã tắt hết, chỉ còn sót lại đèn bàn nhỏ của Tùy Dực là chưa tắt. Anh thấy Tùy Dực đã tắt đèn, liền mở đèn điện thoại lên, chiếu sáng cho Tùy Dực.
Tùy Dực cười nói: "Cảm ơn nhé."
Nói xong liền nhanh như bay mà trèo lên giường.
Trèo lên giường rồi lại phát hiện Khương Thừa Diệu vẫn đang dựa người vào tường, hai chân bắc trên tay vịn, ngồi đó lướt điện thoại.
Tùy Dực vừa rồi có xối nước xuống chân, khiến chân có hơi ướt, cậu bèn ngồi trên giường rũ chân xuống.
Cố Thanh Dương bỗng nhiên nói: "Tùy Dực, chân cậu trắng thật đấy."
Tùy Dực sững sờ, hai chân dưới ánh sáng của điện thoại thoáng dao động.
Chân của cậu trắng, đường nét thì vẫn là đường nét gân cốt của con trai, chỉ là trắng quá mức, gót chân và đầu ngón chân còn có chút hồng hồng.
Nhìn sạch sẽ đến nỗi như búng ra mùi sữa tắm.
Chuông cảnh báo trong lòng Tùy Dực rung lên mãnh liệt.
Đáng ghét, thảo nào đều nói chân là bộ phận xinh đẹp thứ hai trong mắt gay.
Cậu cấp tốc rụt chân về: "Cũng cũng được thôi......"
Xoay người liền đối diện ngay với ánh mắt của Khương Thừa Diệu, cậu xốc chăn lên ngồi xếp bằng xuống.
Cố Thanh Dương lại cười cười một hồi, tắt đèn của di động.
Khương Thừa Diệu khó hiểu có chút muốn cười.
Hắn cảm thấy Tùy Dực giống như người cất giấu bảo bối trong lòng vậy, luôn nỗ lực muốn ẩn núp, nhưng bảo bối cất giấu quá nhiều, không để ý một cái liền bị rới mất một món.
Thật muốn nhìn xem cậu ta rốt cuộc giấu giếm bao nhiêu.
Nhớ đến lúc hắn ngồi xe cậu trở về ký túc, cảm giác khi hai tay nắm chặt eo nhỏ cùng với phản ứng mau lẹ giống hệt mèo nhỏ hoảng sợ của cậu, Khương Thừa Diệu cong khóe môi, nằm xuống.
Vì sao hắn lại cảm thấy một đứa con trai đáng yêu nhỉ.
Rõ ràng Tùy Dực cao ráo gầy nhom, ngoại hình lại không chút liên quan đến hai từ 'đáng yêu'.
Sau khi Tùy Dực nằm xuống, tìm một góc không người nhìn thấy, lén lút dùng điện thoại xem hotsearch.
Hotsearch của chương trình bọn họ đã giảm xuống đến hạng mười mấy rồi, thế nhưng vừa ấn vào xem, bình luận lại càng nhiều hơn trước, bình luận luận hót có đến hai ba ngàn.
Điều này thật sự khiến cậu lo lắng.
Nếu chương trình thật sự hot đến thoát vòng, những gì cậu ngụy trang sẽ bị bới ra sạch sẽ!
Bây giờ cậu chỉ mong chương trình thoát vòng muộn chút, các bạn cùng phòng của cậu mau chóng thông suốt.
Cậu cẩn thận phân tích một chút ba người bạn cùng phòng của mình.
Khương Thừa Diệu chắc chắn là 1 rồi, khí chất trên người hắn chính là kiểu thẳng nam vì yêu mà cong thường thấy nhất trong văn vườn trường, còn có chút chủ nghĩa đại nam tử, sao có thể dâng 'mung' cho người khác chứ. Bình thường thì lười biếng thế nhưng hạ lưu và yêu thương đều tích góp từng chút một.
Cố Thanh Dương giống 0.5, cảm giác như anh công thụ đều đảm đương được, xét thấy 0 cao 1 thấp không phải loại hình phổ biến nên khả năng anh là 1 cao hơn.
Hơn nữa còn là kiểu 1 rất biết khuấy động bầu không khí, rất biết cách dịu dàng chăm sóc người khác.
Vậy xinh đẹp thanh lãnh như Lăng Tuyết Trúc thì sao nhỉ?
Y trông có vẻ gầy yếu, điềm đạm nho nhã, tính cách và thân thể đều có chút xíu khuyết điểm nhỏ, cần có tình yêu thắp sáng y, sưởi ấm y. Một khi đã ấm áp rồi, có khả năng là loại hình rất nhiệt tình nhỉ?
Nhưng lòng tự trọng của y cao như vậy, không giống người cam chịu nằm dưới.
Còn bản thân cậu thì sao?
Trong nguyên tác chắc chắn là 0 rồi.
1 mẫn cảm khá hiếm thấy. Đầu của cậu còn muốn thấp hơn một chút so với Lăng Tuyết Trúc.
Tùy Dực mím môi mỏng, tháo mắt kính xuống, tắt điện thoại.
Rầu cả người.
Giữa cậu và Khương Thừa Diệu có một thanh đòn chắn ngang, tóc cậu vừa bù xù vừa loạn, tóc hai người chạm phải nhau, có hơi ngưa ngứa.
Tùy Dực ngay lập tức dịch người xuống, kéo kéo gối chắn lại một chút.
Khương Thừa Diệu nhận ra, ngẩng đầu nhìn qua.
Trong bóng tối chỉ ngửi thấy mùi thơm của hoa sơn chi.
Chất lượng giấc ngủ của Tùy Dực rất tốt, nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ mất rồi. Nhưng cậu ngủ không thành thật chút nào, trở mình hai ba cái, tóc tai từng nhúm rối bù chui ra khỏi đầu giường.
Lần này đổi thành Khương Thừa Diệu không quen.
Khương Thừa Diệu trong bóng tối nằm gối đầu lên cánh tay, cảm thấy tóc có hơi ngưa ngứa, bèn vươn tay vò một hồi, lại mò thấy tóc không thuộc về mình.
Phản ứng của Tùy Dực khá nhạy bén, tuy đã ngủ rồi nhưng người vẫn hơi co lại.
Bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều của Tùy Dực, cậu ngủ rất say sưa.
Khương Thừa Diệu rất muốn dùng sức xoa xoa tóc cậu một trận.