Tùy Dực xuống giường mang giày vào.

Hôm nay phòng ký túc của bọn họ khẳng định không có cách nào yên tĩnh nổi. Cậu dự định đi ra ngoài hóng mát một chút.

Cậu gửi một tin WeChat cho ekip chương trình, ekip chương trình rep: "Chương trình của chúng tôi hoàn toàn không có kịch bản, không can thiệp vào thiết lập nhân vật, ngoại trừ quy tắc mỗi tối nhất định phải về ngủ ra thì cậu muốn làm gì thì làm, cứ coi như bọn tôi không tồn tại."

Điều này thật sự quá tốt.

Thân là một phần của quyển văn học bạn cùng phòng, cậu nên cố gắng hết sức ít xuất hiện trong ký túc xá để bảo đảm an toàn nhỉ?

Không gian khép kín cùng với giường ấm nệm êm, là môi trường rất thích hợp để tình yêu sinh sôi. Người từng ở qua ký túc xá nam sinh đều biết, con trai tuổi mới lớn vừa hoạt bát hiếu động lại tràn đầy hormone, cậu ép tôi tôi chen cậu, ngủ chung rồi ầm ĩ đánh nhau là chuyện thường tình.

Ai ai cũng biết, giường của ký túc xá nam sinh rắn chắc hơn so với nữ sinh. Càng huống hồ phòng ký túc này của bọn họ chỉ có mỗi ván giường là thẳng :)

Tùy Dực nhân lúc hôm nay không có tiết tranh thủ đi dạo xung quanh một vòng. Đợi đến khi cậu về đến trường thì trời đã tối.

Nhà ăn của trường đã không còn ai, cậu liền rẽ vào phố ẩm thực phía sau Thanh Lễ.

Phố ẩm thực đối diện cổng nam trường học, buổi tối chính là thời gian náo nhiệt nhất, dưới ánh đèn đường vàng nhạt ảm đạm, toàn bộ con phố đều bao trùm bởi khói lửa. Đủ loại mùi thơm của các món ăn tràn ngập trong gió nóng.

"Tùy Dực!"

Tùy Dực quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một đám học sinh mặc đồng phục Thanh Lễ đang ở quầy thịt nướng cách đó không xa, một người trong số họ đang đứng vẫy tay với cậu.

Người nọ cậu biết, là lớp trưởng lớp bọn họ - Giang Hoài.

Khi cậu đến trường gặp chủ nhiệm lớp vào dịp nghỉ hè, chủ nhiệm lớp liền cho cậu WeChat của Giang Hoài.

Hai người bọn họ vẫn tính là có chút giao tình.

Tùy Dực ngay lập tức kéo tóc mái của mình xuống.

Cậu mặc đồng phục trường quy quy củ củ, đồng phục có hơi lớn so với khổ người cậu, bao bọc cậu cực kỳ kín đáo, trong khói lửa náo nhiệt, cả người đều lộ ra khí chất nho nhã yếu đuối.

Giang Hoài vừa cất tiếng gọi thì người bên cạnh cậu ta toàn bộ đều nhìn qua.

Tùy Dực còn thấy cả Mập Mạp lông xù mình đã gặp trong phòng ký túc hôm nay.

"Học sinh chuyển trường mới tới!" Mập Mạp siết lấy chai bia hô.

"Tớ vừa rồi còn nói ngày đầu tiên cậu tới, chúng ta nên cùng nhau ăn một bữa." Giang Hoài mỉm cười nói, "Ngồi xuống ăn chút đồ đi, ở đây đều là bạn học cùng lớp của chúng ta cả."

Lúc này chưa đến một ngày mà đại danh của Tùy Dực đã truyền khắp trường rồi. bạn học lớp bọn họ nhìn thấy cậu đều rất hưng phấn.

"Ngồi đây ngồi đây." Một nam sinh đầu húi cua duỗi chân dài ra câu lấy chiếc ghế của bàn trống bên cạnh đến.

Lòng tốt của mọi người khó mà từ chối, Tùy Dực đẩy mắt kính lên, kéo ghế ngồi xuống, quan sát xung quanh một lượt, mới phát hiện Khương Thừa Diệu cũng đang ở đây.

Hắn tùy ý co chân, nửa nằm trên ghế chơi game, sau lưng hắn còn có mấy nam sinh xúm lại nhìn, bàn bên cạnh có đặt một chai bia, bên trên là bao thuốc lá Trường Bạch Sơn.

"Có phải cậu vẫn chưa quen hết với bạn học trong lớp chúng ta đúng không? Tớ giới thiệu sơ với cậu nhé?" Giang Hoài nói với Tùy Dực, "Mập Mạp, Lưu Tử Huy. Vừa nãy cậu ta còn nói hai người đã gặp mặt rồi."

"Gọi anh Mập là được." Lưu Tử Huy cầm lấy bình rượu mỉm cười.

Giang Hoài lại giới thiệu những người còn lại với cậu, lúc giới thiệu đến một trong các nam chính, cậu ta nói: "Bạn cùng phòng của cậu không cần phải giới thiệu đâu nhỉ, Khương Thừa Diệu."

"Chỉ giới thiệu thôi thì chưa đủ đâu." Lưu Tử Huy nói, "Làm một ly không?"

Các nam sinh bên cạnh đều ồn ào theo: "Làm một ly làm một ly."

Lưu Tử Huy vươn tay: "Ông chủ, thêm một cái cốc cho bàn này."

Khương Thừa Diệu châm một điếu Trường Bạch Sơn, ném bật lửa lên trên bàn, thở ra một ngụm khói hỏi: "Học sinh giỏi đã từng uống bia chưa?"

Có thể do vừa rồi chém giết trong game rất sướng, vẻ mặt Khương Thừa Diệu nhiễm thêm một chút sáng sủa của thiếu niên, nhưng lông mày hắn trời sinh có hơi cứng, nhìn qua có chút lưu manh, khiến dáng vẻ hắn khi hút thuốc đặc biệt có tính công kích.

Giang Hoài bên cạnh cũng cười hỏi: "Có thể uống không? Không thể uống thì đừng miễn cưỡng."

"Uống bia được chứ?" Lưu Tử Huy hỏi.

Tùy Dực nhìn cốc trong tay mọi người, gật đầu.

Vai chính thụ trong tiểu thuyết đam mỹ thường có hai loại, một là uống đặc biệt giỏi, có thể quật ngã người khác, loại còn lại không thể uống dù chỉ một giọt, là một đóa sen trắng mảnh mai gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn trong đầu của một đám ông lớn.

Muốn làm người qua đường, chỉ có thể ở giữa.

Người khác uống bao nhiêu cậu uống bấy nhiêu.

Lưu Tử Huy rót đầy một cốc lớn cho cậu.

Bia rất đắng, Tùy Dực đành nhắm mắt uống một hơi.

"Cừ nha!" Lưu Tử Huy cười.

Khương Thừa Diệu nhấp một ngụm rồi tiếp tục chơi game. Chưa kịp đánh xong một trận, nam sinh đối diện đã hất cằm: "Anh Diệu hôm nay lại muốn trêu ghẹo thêm bao nhiêu em gái nhỏ nữa đây."

Mọi người đều cười ầm lên.

Tùy Dực quay đầu lại, cậu nhìn thấy có hai cô bé kéo tay nhau thẹn thùng đi tới, dưới tầm mắt của một bầy nam sinh, cực kỳ dũng cảm bước đến bên cạnh Khương Thừa Diệu.

"Bạn học, có thêm add WeChat không?"

Lưu Tử Huy nghe vậy ngay lập tức huýt sáo một cái.

Khương Thừa Diệu đang chơi game qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, điếu thuốc giữa kẽ tay bốc lên màu đỏ rực: "Biết tôi không?"

Sắc mặt của cô bé dẫn đầu càng thêm đỏ: "Khương Thừa Diệu."

Mí mắt Khương Thừa Diệu khẽ rũ xuống, vừa chơi game vừa nói: "Vậy cậu cũng nên biết tôi xưa nay không add nữ."

Nhất cậu rồi.

Cô gái kia sững sờ, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, có chút mất mặt dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Lưu Tử Huy ngồi bên cạnh nói: "Em gái nhỏ, hay là em add anh nha?"

Hai cô bé oán hận trừng cậu ta một cái, ngay lập tức kéo tay nhau bỏ chạy.

"Anh Diệu vẫn tàn nhẫn với con gái như vậy!"

"Anh Diệu giờ là hoa đã có chủ rồi, phải tuân thủ đạo làm chồng chớ."

"Đù má, cô gái nhà nào có năng lực lớn vậy?"

"Hứa Giai Hội của trung học số ba đó."

"Hứa Giai Hội, hoa khôi của trung học số ba?"

"Trung học số ba chẳng phải ở tận khu Hải Ninh sao? Hơi bị xa đó."

"Sợ gì xa, trong vòng tròn các trường cấp ba của Giang Hải ai mà không biết anh Diệu?" Lưu Tử Huy đáp.

Quào.

Tùy Dực lặng lẽ gặm một miếng cá nướng.

"Anh Diệu, anh yêu đương với Hứa Giai Hội rồi hả?" Lưu Tử Huy hét lên.

Khương Thừa Diệu không mặn không nhạt đáp: "Không quen."

Nam sinh bên cạnh lại bắt đầu ồn ào.

"Tao chỉ muốn nói người con gái có thể thu phục được tên yêu nghiệt này vẫn chưa xuất hiện đâu."

"Anh Diệu hình như không có hứng thú mấy với nữ sinh nhỉ."

Ờm, cậu có thể ném bớt hai chữ 'hình như' đấy.

"Anh Diệu, rốt cuộc anh muốn tìm một cô gái như thế nào vậy?"

Ờm, bằng không các cậu hãy thử thay đổi lối suy nghĩ một chút.

Ví dụ như trong phòng ký túc có hai anh đẹp trai cực phẩm nè, bọn họ......

Tùy Dực vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa nhìn về phía Khương Thừa Diệu.

Cậu cảm thấy trên người tên Khương Thừa Diệu này có một loại 'dẻo dai' rất kỳ lạ.

Bộ dạng lười nhác, vừa nhìn thì khó dụ dỗ, thế nhưng lại có một loại cảm giác một khi đã đặt bạn trong lòng rồi liền có thể 'cưng chiều' bạn chết ngay trên giường.

Trận game đã đến hồi gay cấn, nam sinh phía sau hắn đã bắt đầu gào rú, hắn cũng chỉ bình thản cười như không cười, đánh xong, uống một ngụm bia, từ đầu đến cuối đều không thấy hắn ăn gì.

Mọi người vây quanh Tùy Dực hỏi này hỏi kia, tỉ như cậu đến từ đâu, sao lại tham gia .

Tùy Dực hỏi gì đáp nấy.

Đám người này đều là học sinh Thanh Lễ, đều quen biết nhau, Giang Hoài lại đưa cậu đến quầy sát vách, ở đó có mấy nữ sinh lớp bọn họ đang ngồi.

Đã có bạn học về trường rồi, đợi đến khi bọn họ quay lại thì Khương Thừa Diệu và đám người Lưu Tử Huy đã không còn ở đó nữa.

"Tiền cơm tớ chuyển cho cậu nhé?" Tùy Dực hỏi Giang Hoài.

Giang Hoài đáp: "Hôm nay Khương Thừa Diệu mời khách, không cần đâu."

Cậu về trường cùng Giang Hoài, lúc sắp đến cổng tiểu nam, hai người liền nghe thấy tiếng cười của đám Lưu Tử Huy ở phía trước, dưới ánh đèn đường đặc biệt chói tai.

Cà lơ phất phơ, giống hệt một đám lưu manh.

Đương nhiên cũng chỉ giống mà thôi, bọn họ là lớp tinh quang của Thanh Lễ, cho dù có xếp cuối bảng, thi vào trường đại học tốt cũng không thành vấn đề.

Cách cổng trường không xa, một cô gái vừa né vừa tránh: "Nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."

Vài tên đại ca côn đồ trên tay chi chít hình xăm cười híp mắt chặn cô lại: "Em gái nhỏ, add WeChat đi mà, sợ cái gì, anh trai còn có thể ăn em sao."

Tùy Dực giật mình.

"Ôi, đây không phải hoa khôi Trần của chúng ta sao?" Lưu Tử Huy gọi.

Một tiếng gọi này của cậu ta nữ sinh kia ngay lập tức chạy đến sau lưng bọn họ như nhìn thấy cứu tinh: "Bọn họ chặn đường không cho tớ đi!"

Hai nhóm người tụ lại, khiến Tùy Dực nghĩ đến những thước văn miêu tả đại ca trường thông dụng nhất trong văn vườn trường.

Kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Anh hùng cứu mỹ nhân.

Đại ca trường biết đánh đấm bao nhiêu, hôm nay phải nhìn tận mắt mới được.

Thế nhưng một giây sau, đám đại ca côn đồ kia nhìn thấy đám người Khương Thừa Diệu, liền đạp ga phóng motor chạy mất.

Chạy rồi!

Mà đám nam sinh Thanh Lễ cà lơ phất phơ kia ngay cả xu hướng xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau cũng không có, chỉ lười biếng đút tay vào túi quần, ai nấy đều một bộ dáng cơm nước no nê.

Mấy NPC vừa rồi không được tí nào nha!

Quá không chuyên nghiệp!

Nữ sinh nói cảm ơn bọn họ, ánh mắt rơi lên người Khương Thừa Diệu, vừa thẹn thùng lại e sợ.

Thế nhưng Khương Thừa Diệu lại không hề liếc mắt nhìn cô cái nào, lười biếng đi về phía siêu thị mini bên cạnh: "Muốn uống gì tự mình tới chọn."

Một đám nam sinh ồ ạt tràn vào.

Tùy Dực và Giang Hoài cùng bước vào cổng.

Giang Hoài nói: "Côn đồ từ đâu tới, dám chạy đến Thanh Lễ của chúng ta giở trò lưu manh."

"Có phải Khương Thừa Diệu đánh nhau rất lợi hại không?" Tùy Dực hỏi.

Giang Hoài cười: "Cũng không tính là đánh nhau nhỉ, chỉ có thể nói là đánh người rất lợi hại."

Cậu ta mỉm cười nhìn Tùy Dực, trong nụ cười còn mang theo vài phần đắc ý: "Cậu ấy có thể xoay chuyển bất kỳ một trận đánh nhau nào trở thành đơn phương đánh đập đối phương."

Tùy Dực: Đù!

Vai chính quả nhiên đều trâu bò.

Giang Hoài liền kể cho cậu nghe các 'sự tích vinh quang' của Khương Thừa Diệu.

"Cậu không biết trước kia trường chúng ta hỗn loạn thế nào đâu, bắt nạt, thu phí bảo kê, quấy rối học sinh, có trong trường cũng có ngoài trường, còn cả những tên lưu manh côn đồ xã hội đen nữa. Sau khi Khương Thừa Diệu tới chưa đến một tháng, cặn bã trong và ngoài Thanh Lễ toàn bộ đều bị cậu ấy thu phục ngoan ngoãn nghe lời."

"Cậu ta đánh đấm giỏi vậy sao." Tùy Dực thỏa đáng biểu hiện ra sự kinh ngạc của một nam phụ qua đường.

"Cũng không chỉ đánh đấm giỏi." Giang Hoài nói, "Nói thế nào nhỉ......nếu nháo đến đồn cảnh sát thì người gặp chuyện là người ta chứ không phải cậu ấy."

Hóa ra phải có tiền có quyền lại đánh đấm giỏi thì mới được.

Nhắc đến Khương Thừa Diệu, Giang Hoài liền lộ ra vẻ sùng bái của một thẳng nam ưu tú đối với người cùng giới phát ra từ tận đáy lòng: "Nói chung cậu ấy nổi tiếng ở trường chúng ta như vậy là có nguyên nhân hết."

Khương Thừa Diệu quả thực khác xa với hình tượng đại ca trường trong tưởng tượng của cậu.

Mấy đại ca trường mà cậu đọc trong tiểu thuyết trước đây đều là đại lão hoành hành ngang ngược, ngông cuồng tự đại.

Nhưng Khương Thừa Diệu lại thu mình đến mức cao nhất, hoành hành ngang ngược, ngông cuồng tự đại đều là tùy tùng của hắn.

Bản thân lại nhàn tản vô cùng.

Khương Thừa Diệu như vậy giống hệt một chú chó lớn lười nhác, dường như hắn sinh ra là để kiểm soát mọi thứ, vì thế vĩnh viễn khí định thần nhàn, tương lai không biết liệu có một ngày lo được lo mất, biến thành một chú chó bị nước mưa xối ướt hay không nữa.

Sau khi tạm biệt Giang Hoài, Tùy Dực trở về phòng ký túc của mình, vừa mở cửa liền trông thấy Lăng Tuyết Trúc.

Đầu tóc y vẫn còn ướt, mặc bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, nhìn qua lại càng thanh lịch tao nhã hơn.

"Chào buổi tối." Tùy Dực khép cửa phòng lại.

Lăng Tuyết Trúc cài áo ngủ lại ổn thỏa: "Chào buổi tối."

Thanh âm của trai đẹp cảm giác như xuyên qua kim loại, rất trong trẻo.

"Cậu vừa tắm xong sao?" Tùy Dực hỏi.

Lăng Tuyết Trúc 'ừ' một tiếng.

"Giờ này người tắm rửa nhiều không?" Tùy Dực lại hỏi.

Ký túc xá của bọn họ tuy có phòng vệ sinh riêng nhưng không có nước nóng, muốn tắm rửa phải đến nhà tắm chung.

"Không nhiều." Lăng Tuyết Trúc đáp.

"Vậy giờ tớ đi tắm." Tùy Dực mở tủ quần áo, lấy quần áo muốn thay bỏ vào trong túi có quai xách.

Phòng ký túc vô cùng sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh, chỉ có đèn tín hiệu của camera là thi thoảng lóe lên nhắc nhở giờ phút này bọn họ đang lên livestream. Toàn bộ phòng ký túc đều tràn ngập một cỗ mùi hương nhàn nhạt, dường như tỏa ra từ trên người Lăng Tuyết Trúc.

Tùy Dực đang định đi thì cửa phòng ký túc lại mở ra.

Lần này người bước vào là Cố Thanh Dương.

Cố Thanh Dương thấy cậu xách một cái túi liền hỏi: "Đi tắm à?"

Tùy Dực gật đầu.

"Vừa hay tớ cũng muốn đi, đi cùng nhé?" Cố Thanh Dương treo balo lên tường, nói, "Cậu đợi tớ một chút."

Tùy Dực: ......

Đối diện cửa phòng ký túc có một cái gương lớn, cậu quay đầu nhìn chính mình trong gương.

Cặp kính to màu đen, một thân đồng phục học sinh rộng rãi thoải mái, mái tóc xõa tung bị gió thổi cả ngày, lúc này lại càng thêm loạn.

Nếu so sánh với Lăng Tuyết Trúc vừa tắm xong bên cạnh, thì Lăng Tuyết Trúc chính là tiên nữ hạ phàm.

Đặt một trai đẹp cực phẩm ở đây, có người vừa ý cậu mới quỷ dị.

Tùy Dực liền đứng bên cạnh đợi Cố Thanh Dương thu dọn một chút, hai người cùng nhau xuống lầu.

"Cậu vừa mới trò chuyện cùng Tuyết Trúc sao?" Cố Thanh Dương vừa xuống lầu vừa hỏi.

Tùy Dực 'ừm' một tiếng, đáp: "Có."

Cố Thanh Dương cười nói: "Con người cậu ấy khá hướng nội, không thích nói chuyện lắm, không phải nhằm vào người nào, cậu quen rồi thì tốt."

Cố Thanh Dương ngược lại không hướng nội.

Vì cận thị, Cố Thanh Dương không đeo kính lại mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.

Kiểu nhân vật này trong ngôn tình chắc chắn là nam hai khổ vì tình, nhưng Cố Thanh Dương hiển nhiên không phải mệnh nam hai......bởi vì anh lớn lên với gương mặt đậm chất nam chính thế này cơ mà.

Chưa từng thấy qua nam sinh nào đẹp trai hơn anh.

Người đẹp trên đời này có vài loại, một loại phần lớn đẹp theo kiểu đại trà, thang 7/10 điểm, nhưng một bộ phận nào đó trên gương mặt lại đặc biệt xuất chúng, trực tiếp kéo đến thang điểm 9, ví dụ như cậu.

Còn một kiểu giống với Cố Thanh Dương, toàn thân trên dưới đều thuộc tiêu chuẩn cao, 360 độ không góc chết, đẹp trai từ đầu đến chân.

Tùy Dực thấy trên ngón tay anh dính đầy thuốc màu, bèn hỏi: "Cậu đã vẽ tranh sao?"

Cố Thanh Dương giơ ngón tay lên cười: "Ừm, bị dính một chút."

Cười lên thật sự quá đẹp trai, trai đẹp chính là trai đẹp, dù cho mặt có bị dính đầy thuốc màu thì vẫn đẹp.

Bọn họ vòng qua mấy tòa ký túc liền đến nhà tắm chung ở phía tây nằm cạnh phòng nước nóng, liên tục có học sinh vừa tắm xong từ trong bước ra, đối diện là mái tóc dài xõa tung của các cô gái, trong gió đều là mùi hương của các cô.

Tỷ lệ quay đầu ngoái nhìn Cố Thanh Dương là 100%.

Nhà tắm của nam sinh ở lầu hai, nhà tắm của nữ sinh ở lầu ba, nhưng lúc này đang là giờ cao điểm của việc tắm rửa, bên nam đã thông thoáng hơn còn bên nữ vẫn đang xếp hàng dài đến tận cầu thang. Khó khăn lắm bọn họ mới chen vào được, Tùy Dực ngó ngó kiểu dáng bên trong của phòng tắm, lúc này mới thoáng yên tâm.

Nhà tắm phương bắc thật sự rất ít gian riêng.

Cậu nghe nói phương bắc có một kiểu nhà tắm với một hàng vòi hoa sen, lúc tắm không hề có vách ngăn, đụng phải giờ cao điểm, lúc bạn đang đứng dưới vòi hoa sen, bên cạnh sẽ có vài nam sinh trần truồng ôm chậu đứng đợi.

Nhìn bạn tắm rửa.

Tuy cũng ở phương bắc nhưng điều kiện của các trường cấp ba nổi tiếng quả nhiên tốt hơn một chút.

Trong nhà tắm tràn ngập sương trắng, Cố Thanh Dương rất có kinh nghiệm nói với cậu: "Bên trong rất ít người."

Tùy Dực theo Cố Thanh Dương vào trong, bên trong quả nhiên rất ít người. Cố Thanh Dương trực tiếp vào gian đầu tiên, Tùy Dực thoáng do dự một chút, sau đó vào gian thứ ba.

Cố Thanh Dương sững sờ một hồi, ló đầu ra cười với cậu.

Hôm nay anh đạp xe cả một ngày, đổ mồ hôi rất nhiều, dội nước nóng một hồi, cả người liền khoan khoái kỳ lạ.

Trong nhà tắm có người đang hát, ngũ âm không đủ, còn có người tru mỏ hét: "Xà phòng của anh trai rơi rồi, em trai có thể nhặt giúp anh trai không?"

Nam sinh cấp ba sức sống vô hạn, không kiêng kị gì.

Lúc cậu đang gội đầu thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Có một giọng hô lớn cậu vừa nghe liền nhận ra là ai ngay.

Lưu Tử Huy nói: "Tới tắm chung nào, chà lưng cho các anh em."

"Chà lưng cho một thân đầy thịt như mày tốn sức lắm, tao mới không tắm chung với mày. Mày về tắm chung với ông già nhà mày đi."

"Đệt mẹ, tao mới không muốn tắm chung với mày, tao tự ti."

Tùy Dực khựng lại một chút, đội một đầu đầy bọt nhìn ra bên ngoài, sau đó nghe thấy bọn Lưu Tử Huy vào một hàng đối diện cậu.

Tùy Dực thở ra một hơi, gọi đầu tiếp.

Bọt xà bông bọc trong sương trắng thuận theo tấm lưng trắng nõn phát sáng của cậu uốn lượn rơi xuống, tụ lại rồi tách ra dưới chân cậu, chảy xuống lưới thoát nước. Gian phòng đối diện cậu truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Lưu Mập Mạp bị nước nóng đến bỏng người xối xuống trực tiếp kêu lên một tiếng, Tùy Dực đột nhiên nghe thấy gian phòng đối diện cậu truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Mày mẹ nó kêu cái gì, kêu giường à?"

Là Khương Thừa Diệu.

Nam sinh bên cạnh cười phá lên.

Đỉnh đầu là ánh sáng trắng chói mắt, bị hơi nước xunh quanh vây nhốt, còn có mùi thơm hòa quyện giữa lá húng quế và chanh thanh mát từ phía đối diện hun tới. Gian phòng tuy không có cửa nhưng phía trước và hai bên trái phải đều rất cao, không thể nhìn thấy lẫn nhau. Nước ở đối diện cũng chảy xuống lưới thoát nước bên dưới vách ngăn, dòng nước chảy gấp gáp, tụ lại thành một bãi, đây đều là chảy từ trên người Khương Thừa Diệu xuống.

Tùy Dực lùi về sau một chút.

Ngày đầu tiên đi tắm đã đụng phải hai người bạn cùng phòng, không hổ là xuyên đến tiểu thuyết 'gay' cấn!

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play