Thanh Lễ nhiều người giàu, nhưng người có thể ngồi máy bay đến trường vẫn tương đối ít.
Đây không chỉ đơn giản là vấn đề có tiền hay không.
Cố Thanh Dương cười cười nhìn Khương Thừa Diệu một cái rồi quay đầu đi, lúc mọi người đều đang nhìn Khương Thừa Diệu thì tầm mắt anh lại rơi lên người Tùy Dực.
Bạn cùng phòng mới lưng đeo cặp sách, vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, đứng trong đám người ngược lại lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Thế nhưng vị học sinh chuyển trường mới tới này ngoại trừ đủ cao ra, những thứ khác trông có hơi......anh chỉ có thể nói, có vẻ là học sinh giỏi.
Cậu mặc một thân đồng phục học sinh không vừa người lắm, đồng phục học sinh rộng rãi, che khuất đường nét của cơ thể, lại càng tôn lên cảm giác gầy yếu của cậu, đầu tóc thì bù xù rối bời, cứ như một lòng theo đuổi mốt nhưng lại theo hơi lố, tóc mái gần như che khuất phân nửa mắt kính, cả người trên dưới không lộ ra bao nhiêu da thịt, càng làm sâu thêm ấn tượng chất phác mộc mạc của mình.
Ngược lại cằm dưới nhìn qua rất thanh tú, da dẻ rất trắng.
Nhân viên công tác mỉm cười với Tùy Dực: "Chúng tôi đang định gọi điện thoại cho cậu đây."
Tùy Dực nhìn vào trong ký túc xá một chút, bên trong ký túc xá còn có vài người nữa, là mấy người đạo diễn và nhà sản xuất.
Đây là một chương trình không có mấy người xem, cũng không có đầu tư, ngay cả nhân viên hậu trường cũng chỉ có vài mống như thế.
"Sắp bắt đầu rồi sao?" Tùy Dực hỏi.
Nghe thấy giọng nói của cậu, Cố Thanh Dương lại quay đầu nhìn cậu.
"Ngay bây giờ." Nhân viên công tác vừa nói vừa nhìn về phía cầu thang xoắn ốc.
Khương Thừa Diệu đang lên lầu.
Người thật nhìn qua gầy hơn trên ảnh một chút, giống như nam chính bước ra từ trong truyện tranh, dây kéo đồng phục thể dục kéo đến tận cùng, cổ áo dựng thẳng lên, ăn mặc cực kỳ quy củ, nhưng vẫn giữ vững loại khí chất cà lơ phất phơ của đại ca trường, mặt mày như vừa mới thức dậy, cả người mệt mỏi chán chường, mắt một mí khẽ nhướn lên, thờ ơ liếc cậu một cái.
Vốn dĩ lúc nhìn ảnh, cậu còn cảm thấy không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng khi nhìn thấy người thật......
Ừm, máy đóng cọc......
"Thừa Diệu, đã lâu không gặp." Cố Thanh Dương mỉm cười nói.
"Đã lâu không gặp." Giọng nói Khương Thừa Diệu trầm thấp, tuy uể oải nhưng lại lịch sự bất ngờ.
"Vừa hay Tuyết Trúc cũng tới rồi."
Nhân viên công tác hưng phấn nhìn xuống dưới lầu.
Một chiếc Cayenne màu đen đang chậm rãi đậu dưới lầu ký túc xá.
Cửa xe mở ra, tài xế bước xuống xe trước, sau đó cung kính kéo cửa ghế sau ra, một nam sinh từ trong bước xuống.
Không biết có phải do ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo hay không, Tùy Dực cảm thấy nam sinh gọi là Lăng Tuyết Trúc này đặc biệt có khí chất.
Giống như từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, lúc đi học sang nhà bạn cùng lớp chơi, mới biết được không phải ai cũng là cành vàng lá ngọc sống trong biệt thự lớn như mình.
Y quy củ mặc đồng phục học sinh Thanh Lễ, thân thể gầy gò, trắng nõn, xung quanh nhiều người vây nhìn y như vậy, y cũng nhắm mắt làm ngơ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, y khập khiễng bước lên lầu.
Tùy Dực sờ soạng dây đeo của cặp sách, bỗng nhiên phát hiện Khương Thừa Diệu đang đánh giá mình, liền cúi đầu nhìn sang.
Thế nhưng Khương Thừa Diệu đã không còn nhìn cậu nữa, chỉ đút tay vào túi đứng đó.
Con trai đều rất thích đút tay vào túi, thông thường đều đút tay vào túi quần, giả vờ ra vẻ cool ngầu các thứ, nhưng Khương Thừa Diệu chỉ đơn giản lười biếng đút tay vào túi áo khoác đồng phục, một hình mẫu thẳng nam vô cùng tùy ý.
Loại thẳng nam thế này cũng chỉ có trong tiểu thuyết.
Đạo diễn Chu Vi bước ra từ phòng ký túc: "Đều đến đủ rồi nhỉ?"
Tất cả các nhân viên công tác đều đi ra, đám người vây xem cũng theo đó không ngừng nháo nhào, lần này cuối cùng bọn họ cũng nhìn rõ.
"Tên đeo kính kia sẽ không phải là học sinh chuyển trường mới tới đó chứ?!"
Là tui đó anh giai.
Chu Vi nhắc lại những việc cần phải lưu ý khi lên livestream một lần nữa cho bốn người bọn họ nghe, cuối cùng hỏi nhân viên bên cạnh: "Mở livestream chưa?"
"Mở rồi ạ."
"Bao nhiêu người đang xem?"
Nhân viên công tác: "Vài trăm người ạ."
Chu Vi liếc nhìn đám học sinh đang cầm điện thoại xem livestream bên cạnh.
Vài trăm người này phỏng chừng hơn phân nửa đều là học sinh của Thanh Lễ.
Bất quá không cần gấp.
Cô tin càng về sau nhiệt độ sẽ càng tăng.
Nhân viên công tác bên cạnh cô hiển nhiên cũng tin vậy, bọn họ nhìn bốn nam sinh đứng trên hành lang với cặp mắt sáng rỡ chưa từng thấy.
Ba nam sinh đỉnh cấp, vừa cao vừa gầy vừa trắng, lại còn sở hữu ba loại khí chất hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Tùy Dực tầm thường nhất khi đứng chung một chỗ với bọn họ cũng phảng phất như được lây nhiễm một chút khí chất thần tiên.
Lời của cấp trên vẫn đang quanh quẩn bên tai cô.
"Chương trình này của các cô khán giả chủ yếu là các thanh thiếu niên học sinh nhỉ? Kiến nghị của tôi là đừng quá nổi bật đồng đều, đều là người có tiền, hướng phát triển của chương trình cũng dễ xảy ra vấn đề. Ứng cử viên cuối cùng, các cô có thể lựa chọn một học sinh hơi kém về mọi mặt một chút để tham gia chương trình, có so sánh có khác biệt thì chương trình nhìn qua sẽ có tính đa dạng hơn."
Mọi người đều biết, học sinh của Thanh Lễ chỉ có ba loại, một là có tiền, hai là có thành tích học tập xuất sắc.
Loại thứ ba chính là vừa có tiền vừa có thành tích học tập xuất sắc.
Tỉ như Khương Thừa Diệu, Lăng Tuyết Trúc, Cố Thanh Dương - những người tham gia
Đều đặc biệt có tiền, thành tích học tập tốt, lớn lên cũng vô cùng đẹp trai.
Bọn họ đều là những thiên chi kiêu tử mà ekip chương trình nhắm tới ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Mà Tùy Dực đứng bên cạnh bọn họ, đầu cúi thấp, ăn mặc tầm thường nhất, trông kém bắt mắt nhất.
Chu Vi nhẫn nhịn sự lên án của lương tâm, lặng lẽ nghĩ, tâm tư của con trai đang độ tuổi thanh xuân đều khá nhạy cảm, đứa nhỏ này tham gia vào đây, cùng sinh hoạt và học tập với ba nam sinh quá mức ưu tú thế này, sẽ không uất ức chứ?
Thế nhưng lời cấp trên nói rất có đạo lý, nếu so sánh như vậy thì càng tôn lên sự vượt trội của ba người còn lại.
Nhân viên công tác cuối cùng lui ra khỏi phòng ký túc.
Trên màn hình livestream là phòng ký túc trống rỗng, sáng sủa sạch sẽ. Bão bình luận của học sinh Thanh Lễ tràn vào tạo ra một loại giả tượng sôi nổi.
Không kịch bản, không cắt nối biên tập, mùa thứ tư của
Tùy Dực đeo cặp sách trên lưng, mím môi nhìn ba người bạn cùng phòng mới.
Ba người bạn cùng phòng, ngoại trừ Cố Thanh Dương cười tít mắt nhìn cậu, hai người còn lại căn bản không thèm nhìn đến cậu......lúc Khương Thừa Diệu vừa lên lầu chỉ đánh giá cậu một lần, còn vị Lăng Tuyết Trúc trông có vẻ rất thanh lãnh kia thì từ đầu chí cuối cũng không ném cho cậu một ánh mắt nào.
Hiển nhiên ba người bạn cùng phòng đều không có hứng thú với cậu.
Khởi đầu tốt đẹp.
Xung quanh huyên náo ầm ĩ, trong hành lang đều chật ních người.
"Bạn cùng phòng mới?"
Tùy Dực quay đầu nhìn, là Khương Thừa Diệu.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt của đại lão dường như đã qua đi một chút, hẳn là vừa phát hiện ra cậu là học sinh chuyển trường mới tới kia.
"Xin chào, tớ tên Tùy Dực."
Đại lão cau mày: "*Tùy Tiện?"
(*) 随翊: Tùy Dực, 随意: Tùy tiện, tùy ý đều phát âm là /suíyì/
Tùy Dực nhanh chóng giải thích: "Họ Tùy tên Dực, Tùy của tùy tiện, *Dực của đứng trong đứng thẳng kết hợp với lông vũ."
(*) 立: đứng (站立: đứng thẳng) + 羽 (lông vũ) = 翊 (Dực)
"Tùy Dực, khiến người ta vừa nghe liền có thể nhớ kỹ tên." Cố Thanh Dương cười híp mắt vươn tay ra, "Xin chào, Cố Thanh Dương."
Nụ cười này của anh phảng phất như ánh mặt trời rơi xuống người anh vậy.
Đẹp trai như vậy, chắc chắn là bên chiến thắng trong tình yêu đa giác rồi.
Tùy Dực duỗi tay ra, tay Cố Thanh Dương vừa trắng vừa dài, nắm chặt tay cậu.
Trên mu bàn tay như thể có dòng điện xẹt qua, nhưng vẫn còn may tay không phải bộ phận nhạy cảm của cậu.
Cậu rút tay về, ngón tay khẽ vân vê một chút.
"Có thể vào rồi." Đạo diễn gọi.
Tùy Dực nghe vậy ngay lập tức đứng thẳng người.
Một trận gió thổi từ ban công xuyên qua phòng ký túc đến cửa, thổi qua tóc mái của Tùy Dực khiến chúng khẽ tung bay, lông mày đen nhánh thon dài của cậu như ẩn như hiện.
Lăng Tuyết Trúc vừa vặn nhìn thấy, ánh mắt thoáng dừng lại một chút, sau đó mặt không cảm xúc lướt qua, bước vào trước.
Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương nối gót theo vào trong.
Biểu hiện của bọn họ đều cực kỳ thoải mái, như thể ống kính trong ký túc xá không hề tồn tại vậy.
Hoặc là biết nhưng những đứa con của trời này đều không thèm để ý.
Tùy Dực nhìn đám người phía sau một cái.
Bọn họ cũng đang nhìn cậu, ánh mắt mang theo mong đợi và nghi hoặc cuối cùng.
Có thể nhìn ra được mọi người không quá tin tưởng cậu chính là học sinh chuyển trường kia.
Tùy Dực đeo cặp sách bước vào.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, mong đợi cuối cùng hóa thành mây khói......
Thất vọng.
Không thể tin nổi.
Nghi ngờ cuộc đời.
Tùy Dực: "Xin lỗi nhe."
"Nhiều người tranh giành muốn lên chương trình này như vậy, ekip chương trình bị hoa mắt rồi đúng không? Còn tưởng rằng bọn họ sẽ tìm đến một thiên binh thiên tướng gì đó chứ!" Cậu nghe thấy có nam sinh vừa ghen ghét vừa tức giận lầm bầm.
Tùy Dực nhìn máy quay trong phòng ký túc một cái.
Phóng tầm mắt nhìn quanh gần như khắp nơi đều có, trên ban công, trước bàn học, trên đèn treo, trên vách tường.
Những máy quay này trong mắt cậu đều là chất xúc tác tình yêu.
Đối với con trai 17-18 tuổi mà nói, dù đầu óc có trong sáng đến đâu cũng sẽ khó tránh khỏi thi thoảng có phản ứng sinh lý, đôi khi sẽ giải tỏa nghẹn bức bằng cách xem phim đen quay tay hoặc đôi khi buộc miệng văng tục, những phản ứng này đều là giai đoạn phải trải qua lúc trưởng thành, thế nhưng cả phòng đâu đâu cũng là ống kính thế này cho dù là đại lão cũng không thể không có chút áp lực trong lòng, không thể giải tỏa, chỉ có thể nghẹn xuống, nghẹn lâu ngày sẽ rất đáng sợ.
Văn học bạn cùng phòng lại còn thêm yếu tố phát sóng trực tiếp, quả thật là củi khô gặp lửa lớn, muốn không cháy cũng không được.
Trước đây show sống còn nào đó tuyển chọn thành viên cho nhóm nhạc nam, mười mấy thanh niên nhỏ quay chụp khép kín trong vòng ba tháng, chẳng phải đồn đại phòng vệ sinh nơi đó đã thành một mảnh hỗn loạn sao?!
Con trai ở độ tuổi này, sạch sẽ lại rất đáng sợ.
Thanh Lễ với tư cách là ngôi trường đứng đầu thành phố Giang Hải, điều kiện của ký túc xá dĩ nhiên tốt hơn nhiều so với các trường cấp ba của huyện, dù là tòa Tiểu Tô có niên đại lâu đời thì bên trong ký túc vẫn có phòng tắm riêng, ban công, bên trên là giường bên dưới là bàn học, không khác gì mấy so với các trường đại học.
Giường ngủ trong ký túc đã phân xong từ sáng sớm, Tùy Dực trực tiếp xách balo đến giường số 4.
Bên ngoài đã nổ tung tới nơi rồi.
Ảnh chụp của Tùy Dực gần như tràn ngập diễn đàn trường học của Thanh Lễ.
"Tùy Dực?? Mẹ nó, cũng thật đủ tùy tiện."
"Đại thần phương nào, giàu không? Học tập trâu bò hay là con trai của vị thần tiên nào?"
"Ở Giang Hải có quan chức hay nhà giàu nào họ Tùy à?"
"Trước tiên không bàn đến có giàu hay không, chỉ nhìn dáng vẻ kia thôi cũng quá tùy tiện rồi đó?"
"Thực ra lớn lên cũng không tồi, chiều cao cũng ổn, chỉ là ba đại thần của 408 quá đẹp trai thôi, so sánh khá khập khiễng."
"Nghe nói ekip chương trình đặc biệt chọn một học sinh tương đối tầm thường, lẽ nào muốn dùng cậu ta làm vật hi sinh à?"
"Không so sánh không đau thương, học sinh chuyển trường đáng thương đã trở thành vật hi sinh cho nhóm đại lão rồi."
Nhóm đại lão vừa thu thập xong giường chiếu của mình, lén lút mở điện thoại ra nhìn livestream một chút, liền phát hiện toàn bộ bão bình luận đều là học sinh Thanh Lễ.
Nhìn ra được mọi người đều rất thất vọng.
Tùy Dực ngồi ở giường trên nhìn về phía cửa, phát hiện một đám học sinh đang chen chúc vây xem ở lối vào.
Bọn họ cũng tương tự như báo cáo tường thuật tại chỗ vậy của show tạp kỹ vậy, càng chân thực càng tốt, theo lý mà nói thì những người ở cửa đều có thể tùy ý vào trong, nhưng lại không một ai bước vào.
Không giống như sợ lên livestream, mà càng giống e sợ ba người bạn cùng phòng của cậu hơn.
Cậu lại nhìn nhìn ba người bạn cùng phòng của mình, chỉ có Cố Thanh Dương là giống cậu đang dọn dẹp giường chiếu, Khương Thừa Diệu đang nấu cháo điện thoại ở ban công, còn Lăng Tuyết Trúc thì đeo tai nghe, vậy mà lại đang ngồi học bài mới ghê.
Không sợ thiên tài có thiên phú dị bẩm, chỉ sợ thiên tài quá nỗ lực.
Chỗ của cậu là ở góc trong cùng bên phải, là giường số 4, cũng là vị trí không dễ bị làm phiền nhất, bàn học sạch sẽ, trong lọ hoa bên cạnh còn cắm một bông hoa trắng nhỏ xinh. Trong 4 cái giường chỉ có một cái của cậu là có treo mành, là tông màu lạnh, bên trên còn lấm tấm chấm nhỏ màu trắng.
Giường của hotboy trường rất sạch sẽ, đầu giường có treo một cây ghita.
Mà giường của Khương Thừa Diệu lại hơi lộn xộn, trên tường có treo vài tấm áp phích quảng cáo, có ngôi sao bóng đá nba, còn có cả ảnh máy bay......
Nhìn qua giống giường của một nam sinh cấp ba nhất.
"Anh Diệu!"
Một tiếng hô lanh lảnh đánh tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng ký túc của bọn họ, một nam sinh có mái tóc còn bồng bềnh hơn cả cậu xông vào.
A, là mùi vị thân thuộc của nam phụ diễn viên quần chúng đây mà.
Diễn viên quần chúng không nhìn thấy Khương Thừa Diệu, lại nhìn thấy Tùy Dực trước.
Gương mặt cậu ta tròn tròn, có hơi bụ bẫm, nhưng mặt mày lại sắc bén ngoài ý muốn, cậu ta nhìn chằm chằm Tùy Dực hỏi: "Người mới?"
Tùy Dực chào hỏi theo phép lịch sự: "Chào cậu nha."
"Đù móa!"
"Lưu Tử Huy, bây giờ cậu đang lên livestream đó." Cố Thanh Dương nhắc nhở.
Lưu Tử Huy liếc nhìn máy quay trong phòng ký túc một cái rồi lại khóa chặt ánh mắt lên người Tùy Dực, tùy ý đánh giá.
Lúc này mới vặn âm lượng nhỏ lại một chút: "Đù móa."
Cậu ta nhìn về phía ban công thì thấy Khương Thừa Diệu, ánh mắt ngay lập tức tỏa sáng, kéo cửa kính chạy ra.
"Anh Diệu, Diệu gia! Em nghe nói anh ngồi trực thăng tới hả? Mới mua sao? Anh đã thi giấy phép lái máy bay chưa?"
Ừm, mỗi quyển văn học vườn trường đều có loại hình nam phụ biết khuấy động không khí thế này nhỉ?
Thẳng nam ồn ào ngốc nghếch ngây thơ.
"Có thuốc không?" Khương Thừa Diệu hỏi.
Lưu Tử Huy mò mẫm lấy trong túi ra thuốc lá và bật lửa, Khương Thừa Diệu vân vê một lúc, dùng hàm răng trắng sáng sạch sẽ chỉ thiếu niên mới có ngậm vào miệng.
"Đó là học sinh chuyển trường kiêm bạn cùng phòng mới của các anh ư?" Lưu Tử Huy cách khe hở của lớp kính thủy tinh nhìn vào trong, "Lớn lên thật khiến người ta ngoài ý muốn!"
Khương Thừa Diệu ngậm thuốc lá quay đầu nhìn vào trong, vươn tay khép chặt cửa kính lại.
Lớp kính trong suốt ngăn chặn khói thuốc lá bên ngoài, Mập Mạp quay đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: "Người anh em mới tới này có phải đi cửa sau không? Xem ra chống lưng rất cứng nha!"
Tùy Dực không cẩn thận nghe thấy hai câu, thầm nghĩ:
Cứng bình thường, người bình thường thôi.
Chống chỉ định đi cửa sau nha, tui tới đây bằng 'thực lực' đó!