Đôi mắt ấy sâu thẳm như đại dương, sắc xanh tĩnh mịch bao trùm lên bóng tối lạnh lùng và tàn nhẫn. Ánh nhìn ấy giống như dã thú khát máu, vừa quyến rũ lại đầy chết chóc.
Allison bị cái nhìn đó ghim chặt đến nỗi không tài nào cử động nổi.
Cô đã từng đọc trong tài liệu nghiên cứu của tiến sĩ: móng vuốt người cá sắc bén đến mức có thể xé toạc da của cá vảy cứng. Xé toang lồng ngực cô chỉ là chuyện trong nháy mắt. Còn hàm răng? Lực cắn mạnh gấp nhiều lần so với con người, đủ sức nghiền nát hộp sọ của bất kỳ kẻ nào.
Ngay sát bờ vực của cái chết, chẳng hiểu sao những ý nghĩ ấy lại ùa về. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sóng lưng, Allison trân trối nhìn theo người cá, thấy nó mạnh mẽ dùng đuôi đẩy thân mình lao về phía cô, tựa như bóng tối xé gió lao đến.
“…!” Allison nhắm chặt mắt, cơ thể run rẩy. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy một lực kéo mạnh mẽ đã xốc cô lùi về sau vài mét. Giọng nói của Khương Tuế vang lên phẫn nộ: “Ngu ngốc! Còn đứng đó làm gì, mau chạy đi!”
Allison sực tỉnh, nước mắt chảy dài. “Tiến sĩ!”
Khương Tuế lại mắng tiếp, nhanh chóng kéo cô chạy về phía thang máy. Trần Kiến Khanh thấy thế thì nhíu mày, rõ ràng là anh ngạc nhiên trước hành động liều lĩnh kia của Khương Tuế.
Thang máy chầm chậm đi lên, Trần Kiến Khanh đưa tay ra: “Tiến sĩ, để tôi kéo anh lên.”
Allison khóc nấc: “Tiến sĩ... Ngài đi trước đi, đừng lo cho tôi!”
Khương Tuế không nói gì, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đuôi mắt đỏ lên vì kiệt sức.
Không cần quay đầu lại thì cậu cũng biết rõ là người cá đang áp sát bên dưới. Bóng tối khổng lồ ấy khiến từng sợi lông trên người cậu đều dựng đứng cả lên.
Thang máy ngay trước mặt, Khương Tuế nhét hộp giữ nhiệt vào tay Allison rồi đẩy cô một cái: “Lên đi!”
Allison cuống quýt nắm chặt tay Trần Kiến Khanh, ánh mắt sợ hãi nhìn lại: “Tiến sĩ!”
Trần Kiến Khanh mạnh mẽ kéo cô lên — anh có vẻ yếu ớt, nhưng sức lực cânh tay lại vô cùng mạnh mẽ. Sau khi kéo Allison lên, anh quỳ trên thang máy, đưa tay về phía Khương Tuế: “Tiến sĩ, nắm lấy tay tôi!”
Khương Tuế hít sâu một hơi, lấy đà nhảy lên. Ngay lúc mà cậu gần chạm đến tay Trần Kiến Khanh, một luồng gió dữ dội từ phía sau bất ngờ ập đến, sức mạnh như muốn xé toang sàn nhà. Ngay giây phút ấy, Khương Tuế gần như đã chấp nhận việc đối diện với cái chết.
Số phận một nghiên cứu viên bị đuôi cá đánh thành thịt vụn, nghe thôi cũng thấy là một kiểu hài hước đen tối.
Mắt Trần Kiến Khanh co rút, nửa người anh gần như lao ra khỏi thang máy: “Tiến sĩ!”
Allison cũng gào thét trong nỗi kinh hoàng, nhưng Khương Tuế đã không còn nghe rõ được gì nữa.
Ngón tay vừa chạm vào nhau, thì thân thể cậu đã bị đuôi cá quấn lấy kéo xuống không thương tiếc!
Sắc mặt Trần Kiến Khanh tối lại. Trong tiếng la hét của Allison, anh rút súng không chần chừ mà bắn thẳng hai phát về phía người cá.
Con dã thú từ biển sâu này khi rời nước đã suy yếu hơn rất nhiều, né được viên đầu tiên nhưng vẫn lãnh trọn viên thứ hai. Viên đạn cắm phập vào cánh tay, khiến cho máu đỏ chảy ra. Người cá ngước mắt lên nhìn, nhe ra những chiếc răng nanh sắc bén, đôi mắt xanh sâu thẳm đầy sát khí.
Trần Kiến Khanh thừa biết loài sinh vật này không dễ gì bỏ qua, anh quyết định chọc tức nó để kéo dài thời gian cho Khương Tuế. Nhưng kì lạ thay, con người cá vẫn không chịu thả cậu ấy ra, nó siết chặt vòng tay quanh người Khương Tuế, móng vuốt sắc lạnh như sắp cắm thẳng vào chiếc cổ trắng ngần ấy.
Trần Kiến Khanh mím môi, bắn thêm mấy phát súng.
Bang! Bang! Bang!
Người cá với bóng dáng ma mị uốn lượn thoắt ẩn thoắt hiện từ trên không trung rơi xuống, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Trần Kiến Khanh, hiện rõ lên nụ cười giễu cợt đầy tà khí.
Trần Kiến Khanh chợt nhận ra điều gì đó không ổn, chỉ trong tích tắc, anh ngỡ ngàng khi thấy toàn bộ viên đạn đã găm trúng tấm kính ngăn ở giữa.
Kính cường lực không vững chắc như kính bọc thép đã xuất hiện nhiều vết nứt chằng chịt. Người cá hung hăng dùng sức đập lưng về phía sau, khiến mảnh kính vỡ vụn thành từng mảnh, bắn ra tứ tung. Nó đã dùng chính thân mình để phá vỡ lớp kính ngăn cách nước biển, tạo ra âm thanh rơi tõm xuống làn nước!
Khoảnh khắc đó, Trần Kiến Khanh bắt gặp ánh mắt chế giễu tàn nhẫn của sinh vật đó, khóe môi khẽ nhếch lên đầy mỉa mai.
Khương Tuế vừa thoát khỏi cơn choáng váng thì lập tức bị nước biển nhấn chìm, làm cho cậu ho sặc sụa đến thấu buốt tận phổi.
Dòng nước cuồn cuộn tràn qua lỗ hổng về phía bên kia với tốc độ kinh người, nhưng người cá lại đang ở trong lãnh địa của mình, hoàn toàn không bị dòng nước tác động. Đôi mắt thú lạnh lùng quét nhìn đám bảo an bên ngoài bể, từng người đều đều được trang bị với vũ khí nóng.
Mọi thứ hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Đây có thể được coi là một trong những sự cố lớn nhất kể từ khi căn cứ nghiên cứu biển sâu này được thành lập. Tiến sĩ đã rơi vào tay người cá, và với mức độ thù địch của nó đối với con người, có lẽ tính mạng của tiến sĩ khó có thể mà giữ nổi.
Cánh tay cơ giới vừa rời khỏi bể thì Trần Kiến Khanh đã không chần chừ nhảy xuống, lạnh giọng ra lệnh: “Lập tức xả nước!”
“Nhưng… nhưng ngay cả khi xả nước cũng không kịp nữa rồi!” Một nhà nghiên cứu run rẩy bấm nút xả nước, giọng nói đầy lo lắng: “Nếu người cá muốn giết tiến sĩ, chỉ sợ trong chớp mắt là…”
Trần Kiến Khanh siết chặt khẩu súng trong tay.
Tác động của đạn lên kính bọc thép gần như chẳng đáng kể, vật liệu kiên cố này ban đầu được thiết kế để ngăn người cá thoát ra, nhưng giờ đây nó lại trở thành rào cản cản trở việc cứu người!
“Bơm thuốc vào nước!” Một nhà nghiên cứu chợt kêu lên:“Thuốc giãn cơ...thuốc an thần.. hay chỉ cần một liều mạnh chất gây mê – nhất định sẽ khiến người cá gục ngã!”
Allison nghiến răng nghiếng lợi noiz: “Với nồng độ cao như vậy anh muốn tiến sĩ chết sao?!”
Nhà nghiên cứu kia nhún vai, ấp úng nói: “Tiến sĩ không đáng giá bằng người cá, hơn nữa…”
Ông ta nhìn vào bể nước: “Tiến sĩ cũng sắp ngạt thở rồi.”
Khương Tuế sinh ra ở một thành phố ven biển, bơi lội rất giỏi, nhưng dù vậy thì cậu vẫn không thể nào nín thở quá lâu dưới nước. Huống chi người cá cứ ghì chặt cậu trong vòng tay, không để lại chút cơ hội nào cho cậu trốn thoát.
Lượng oxy trong cơ thể đã chạm ngưỡng giới hạn, Khương Tuế siết chặt lấy cánh tay người cá, móng tay cào thành những vết sâu, nhưng người cá vẫn dửng dưng không để tâm, đôi mắt thậm chí còn ánh lên chút thích thú.
Trần Kiến Khanh cất một tiếng chửi thầm, thầm nghĩ: “Nó định dìm chết tiến sĩ.”
Allison bật khóc: “Giờ phải làm sao đây? Tất cả đều tại tôi, tiến sĩ vì cứu tôi mà…”
Trần Kiến Khanh nheo mắt, cất giọng chắc nịch: "Đối với tôi, tính mạng của đồng đội luôn quan trọng hơn hết, cho dù người cá có là mẫu vật quý giá đến đâu đi chăng nữa.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía anh, trong lòng mỗi người dâng lên niềm xúc động khó tả.
Trần Kiến Khanh và Khương Tuế thực sự là hai thái cực khác nhau. Nếu tình huống này đảo ngược lại, thì tiến sĩ chắc chắn sẽ ưu tiên bảo vệ mẫu vật quý giá hơn là tính mạng của Trần Kiến Khanh.
Cho dù ngày thường Khương Tuế có khó chịu với Trần Kiến Khanh đến đâu, vào khoảnh khắc này anh vẫn kiên quyết muốn cứu lấy cậu.
“Mở bể nước ra.” Trần Kiến Khanh trầm giọng ra lệnh.
“Anh điên rồi sao?!” Một người hoảng hốt hét lên: “Anh cũng thấy người cá hung hãn thế nào rồi, thả nó ra chúng ta sẽ chết hết!”
"Đưa ất cả các nghiên cứu viênrời khỏi đây! Ngay khi bể nước vỡ, bảo vệ lập tức nổ súng. Người cá sống chết ra sao không quan trọng, nhưng nhất định phải cứu được tiến sĩ!" Trần Kiến Khanh tuyên bố với giọng kiên quyết: "Còn trách nhiệm về sự cố mẫu vật, tôi sẽ gánh vác!"
Trần Kiến Khanh đã nói đến mức này, không còn ai có thể phản đối nữa, họ lập tức rút khỏi phòng nghiên cứu. Trần Kiến Khanh bước nhanh đến bàn điều khiển, nhập lệnh mở cửa bể nước.
“Rắc… rắc…”
Bốn góc của bể nước phát ra âm thanh chói tai, đội bảo vệ lập tức lùi về sau với khoảng cách an toàn, chuẩn bị chờ khoảnh khắc cửa bể mở ra để hạ sát người cá.
Do thiếu oxy, đầu óc Khương Tuế quay cuồng nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy âm thanh khác lạ này.
Ngay lúc đó cậu liền nhận ra Trần Kiến Khanh định làm gì.
Một khi cửa bể mở ra, người cá trốn thoát, việc bắt lại nó sẽ khó khăn vô cùng!
Khương Tuế gắng sức đẩy người cá ra, chống chọi quay người lại, lắc đầu với Trần Kiến Khanh, nhưng anh chỉ khẽ nói: “Xin lỗi tiến sĩ, lần này tôi không thể nghe theo ngài.”
“Rắc!”
Ba lớp kính bọc thép đồng loạt mở ra, nước biển tràn ra ào ạt, Khương Tuế cũng tiêu hao hết chút không khí cuối cùng trong phổi.
Dòng nước mạnh mẽ cuốn trôi cậu đi.
Cậu cảm nhận mình đang lao xuống với tốc độ nhanh chóng, ngước mắt lên thì chỉ thấy trần phòng nghiên cứu trắng xóa. Giây phút này cậu chợt nghĩ đến một chuyện là đã rất lâu rồi bản thân chưa được thấy ánh sáng mặt trời của thế gian.
Nước biển tràn vào miệng, mũi, khiến tứ chi Khương Tuế lạnh buốt. Phản xạ ngưng thở tự động bùng lên, cậu không còn cảm nhận được nhịp tim của mình nữa. Có lẽ trong lúc rơi xuống, cậu sẽ bik nước lấp đầy đường thở và mãi mãi im lặng tại nơi này.
Khi mí mắt sắp khép lại, Khương Tuế bỗng thấy một ánh sáng xanh huyền ảo lao về phía mình.
Bóng dáng ấy di chuyển với tốc độ chóng mặt, như một đế vương từ biển sâu trỗi dậy. Khương Tuế vô thức đưa tay ra, một cử chỉ cầu cứu đầy tuyệt vọng.
Người cá nắm lấy tay của cậu.
Giữa cơn choáng váng, Khương Tuế cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại và lạnh lẽo chạm lên môi mình, truyền vào một hơi thở sâu, giúp đường thở và phổi cậu bớt đau đớn vì thiếu oxy. Còn chưa kịp nhận ra điều gì họ đã lao về phía cửa bể cuốn theo dòng nước ra ngoài!
Khương Tuế theo phản xạ nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cú va đập đau đớn trên nền, nhưng người cá nhanh hơn, cẩn thận bảo bọc cậu trong vòng tay.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Âm thanh xương cốt va chạm vào mặt đất trong tiếng ầm ầm của nước không rõ ràng, nhưng Khương Tuế lại nghe thấy hết.
Cậu ngỡ ngàng mở mắt, chỉ nhìn thấy đường viền hàm sắc bén của đối phương, đôi môi đỏ vẫn vương vấn nét cười, dường như chẳng mảy may để ý đến vết thương trên ngươi.
Người cá cảm nhận ánh mắt của Khương Tuế thì lập tức cúi xuống.
Trước khi có mẫu vật người cá thực sự, Khương Tuế đã dựa vào tài liệu của người đi trước mà phỏng đoán rằng loài sinh vật này bị chi phối bởi thú tính, trong cộng đồng tuân theo quy luật sinh tồn kiểu bầy đàn như sư tử hoặc chó sói. Còn những giả thuyết về nền văn minh người cá lại giống như là tưởng tượng của các tác giả.
Nhưng giờ đây, Khương Tuế cảm thấy mình đã sai.
Vì trên mặt người cá, cậu thấy một biểu cảm rất nhân tính hóa — nó khẽ nhướng mày, nhếch môi cười, y như dáng vẻ của một kẻ điên trước khi làm điều xấu.
Sau đó, Khương Tuế còn chưa kịp phản ứng thì môi hắn đã bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào.
Cơn sốc khiến toàn thân Khương Tuế cứng đờ, trong lúc mê mẫn cậu chỉ thấy đôi mắt thú của người cá sáng lên tia tàn bạo, như thể một con thú săn đang chuẩn bị “xử lý” con mồi trước mặt.
Ngay khi ý thức dần trở nên lờ mờ vì thiếu không khí, Khương Tuế cảm nhận một lượng không khí được đẩy vào phổi cậu, lồng ngực thoáng chốc ngập tràn thứ oxy vừa đủ để hắn duy trì tỉnh táo.
Rõ ràng là để cậu sống sót thêm chút nữa—không phải để cứu, mà là để kéo dài trò chơi của nó.
Và trò chơi của con quái vật này không ngờ lại nhắm vào chính Khương Tuế.
Khương Tuế run lên một cách mất kiểm soát. Trong đầu cậu thoáng hiện lên cảnh một người đang bị dồn vào đường cùng, không thể chạy thoát, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi.
Còn người cá, lại nhìn vào cậu cười thêm lần nữa, nụ cười chẳng chút nhân tính, lạnh lẽo và tàn nhẫn.
“Mày… muốn gì?”
Nhưng không ai đáp lại lời cậu. Thứ duy nhất còn lại là ánh mắt rực sáng của người cá, xoáy sâu vào mắt cậu như muốn nói: “Cậu không trốn được đâu.”
Khương Tuế ngạc nhiên mở to mắt, cậu không biết liệu có phải vì nước tràn vào mà xuất hiện ảo giác hay không.
Người cá... lại biết nói tiếng người?!
Khương Tuế hoàn toàn không có thời gian để xác thực phỏng đoán của mình, vì ngay khi họ bị dòng nước đẩy ra, mười mấy nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng về phía họ. Trần Kiến Khanh là người đầu tiên bóp cò, viên đạn xẹt qua cánh tay người cá, để lại một vết thương đỏ tươi, các bảo vệ khác thấy vậy liền sẵn sàng nhấn cò.
"... Không! Dừng lại!" Khương Tuế gào lên: “Không được bắn!"
Nước trong phổi và thương tổn ở đường hô hấp khiến hắn nói rất khó khăn, vừa ho sặc sụa vừa khản giọng quát: “Không thể giết chết..."
Ánh mắt Trần Kiến Khanh lạnh lẽo, anh giơ họng súng nhắm vào chiếc đuôi dài của người cá, giọng điệu nhẹ nhàng: “Xin lỗi tiến sĩ, lần này tôi không thể nghe theo lời ngài.”
Tiếng súng vang lên, Khương Tuế hoảng loạn cố gắng đẩy người cá ra, nhưng cậu không còn sức lực, mà người cá lại hoàn toàn không có ý định phản kháng.
Viên đạn xuyên qua, cắm chặt vào chiếc đuôi tuyệt đẹp của nó, ngay lập tức liền bị nhuộm đỏ bằng những dòng máu đỏ tươi.