Cá chình chắc chắn không tiết ra loại chất nhầy như thế này.
Trong mùi tanh còn thoang thoảng một chút ngọt ngào khó diễn tả thành lời.
Chẳng lẽ có những sinh vật khác mà Allison nuôi đã lén lút chui vào đây không?
Khương Tuế nhíu mày, bấm chuông gọi người vào, rồi ném cái gối cho đối phương: “Lấy mẫu chất lỏng trên đó đi, sáng mai đưa báo cáo phân tích cho tôi.”
“Vâng, tiến sĩ.” Người nghiên cứu viên vội vàng đáp lại.
“Còn nữa, sáng mai hãy cho người vào kiểm tra phòng tôi, có lẽ đã có con vật nào đó lén lút vào đây.”
Nhân viên nghiên cứu gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Khương Tuế thay ga trải giường, có lẽ vì quá mệt mỏi nên khi nằm xuống chỉ khoảng mười phút đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chất lượng giấc ngủ không được cao cho lắm.
Trong giấc mơ, cậu bị mắc kẹt trong một loại chất lỏng ngọt ngào và tanh nhớp, có một thứ gì đó lạnh lẽo quấn quanh cổ chân của cậu, chậm rãi ma sát. Cậu cảm nhận được những vảy nhỏ li ti, lướt nhẹ trên da, cọ xát mang đến một cảm giác đau nhói thoáng qua.
Dường như còn có thứ gì đang liếm ngón tay của cậu nữa.
Ướt át, nhờn dính, lạnh lẽo, nơi đầu lưỡi đó lướt qua mang lại cảm giác tê dại như bị điện giật. Cậu muốn đẩy cái thứ đó ra, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng bị ngậm lấy, cậu cảm nhận được những chiếc răng sắc nhọn của nó, có thể dễ dàng cắn đứt ngón tay của cậu.
Sâu trong giấc mơ, mọi thứ đều méo mó và mờ ảo. Khương Tuế co cẳng chân, gân xanh nổi lên nắm chặt ga trải giường.
Ý thức của cậu mơ hồ, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, vật lộn để mở mắt nhưng giống như đang bị keo dính vào mí mắt, dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt để nhìn rõ tình hình của bản thân.
Cho đến khi cậu cảm thấy thứ ướt át đó rơi xuống rốn, chầm chậm liếm láp nơi ấy thì cuối cùng cậu mới giật mình tỉnh dậy.
Trong phòng chỉ còn ánh sáng xanh mờ ảo từ các thiết bị điện tử. Khương Tuế lập tức vén chăn, nhưng trên giường không có gì cả.
Dường như mọi cảm giác kỳ quái trước đó chỉ là một giấc mơ.
Khương Tuế vuốt tóc, thở hổn hển.
Nếu lúc này có một chiếc gương, vị tiến sĩ này sẽ thấy làn da trắng bệch của mình ửng lên một lớp hồng nhạt, ánh mắt lấp lánh như vừa thoát khỏi một cuộc tình mãnh liệt.
“... Lâu lắm rồi chưa gặp ác mộng.” Khương Tuế lầm bầm: “Có lẽ là mình đã già rồi, không còn như trước nữa mà có thể thức khuya thường xuyên.”
Khi cậu vừa định tắt đèn để ngủ, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Khương Tuế do dự đưa tay lên, ngửi thấy từ cơ thể mình tỏa ra một mùi ngọt ngào và tanh nhớp.
Giống hệt như chất lỏng trên gối...
___
Vì tối qua ngủ không được ngon giấc, sáng hôm sau Khương Tuế tỉnh dậy với vẻ mặt u ám, cả phòng thí nghiệm không một ai dám bắt chuyện với cậu.
“Allison.” Khương Tuế lạnh lùng nói: “Trước đêm nay, cô phải xử lý hết những thứ cô nuôi. Quy định của căn cứ đã rõ ràng là không được nuôi thú cưng.”
Allison ngay lập tức như đang rơi vào cảnh tuyệt vọng, “Tiến sĩ, chúng không phải thú cưng của tôi, mà là... ừm, mẫu thí nghiệm của tôi!”
Khương Tuế ngẩng đầu, nét mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng: “Cô đang chơi chữ với tôi à?”
“... Xin lỗi, tiến sĩ, tôi sẽ xử lý ngay.” Allison cúi đầu, buồn bã nói.
“Ôi....Allison, cô gái nhỏ đáng yêu chỉ muốn nuôi một thứ gì đó, tại sao cậu ta lại tàn nhẫn như vậy chứ?” Một nhà nghiên cứu thì thầm.
“Có lẽ là do đã mổ xẻ quá nhiều động vật, nên cậu ta cũng trở nên lạnh lùng vô cảm như bọn chúng!” Một người khác nhỏ giọng nói: “Ngoài việc chế nhạo người khác, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười... Người như vậy có thật sự tâm lý không bị biến thái đó chứ?"
Nhà nghiên cứu kia lén lút nhìn sang khuôn mặt thanh tú của tiến sĩ, nói: “Cậu ta đã không ra ngoài suốt bảy năm, chắc hẳn đã thành biến thái từ lâu rồi nhỉ?”
“Trước đây tôi thậm chí còn thích cậu ta, thật là quái dị!” Một nhà nghiên cứu da trắng biểu cảm phóng đại nói: “Yêu một người như vậy chắc chắn sẽ bị chọc tức cho mà chết. Tôi vẫn thích kiểu người dịu dàng như Trần hơn.”
“Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hình ảnh tiến sĩ hẹn hò với người khác...”
Họ vừa nhắc đến Trần Kiến Khanh thì Trần Kiến Khanh đã bước vào.
Anh mặc trang phục nghiên cứu, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai và dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ đẹp sắc lạnh của Khương Tuế. Hơn nữa, anh luôn lịch sự và rất biết điều, chính vì như thế mà chỉ trong nửa tháng anh đã nhận được sự công nhận và khen ngợi từ mọi người.
Trong toàn bộ căn cứ nghiên cứu dưới biển sâu, có lẽ người duy nhất không thích Trần Kiến Khanh chỉ có Khương Tuế.
“Tiến sĩ.” Trần Kiến Khanh đứng bên cạnh Khương Tuế, nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đã có thể bắt đầu lấy máu rồi.”
“Ừ.” Khương Tuế đáp lại một cách lạnh nhạt, vừa đeo găng tay, vừa cầm lấy hộp dụng cụ thì Trần Kiến Khanh đột nhiên nói: “Tiến sĩ, mặc dù người cá hiện tại vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng không ai có thể dự đoán khi nào nó sẽ tỉnh lại, việc lấy máu có độ nguy hiểm nhất định, tốt hơn hết là ngài không nên tự mình đi.”
Khương Tuế nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, nở một nụ cười mỉa mai: “Tôi sẽ không giao một thí nghiệm quan trọng như vậy cho người khác, nhất là cho người như anh, chỉ đến phòng thí nghiệm của tôi để nâng cao tư cách.”
Mọi người nhìn nhau với vẻ khó xử.
Dù cho sự châm chọc của tiến sĩ đối với Trần Kiến Khanh không phải mới mẻ gì, nhưng họ vẫn cảm thấy rất tức giận khi nghe thấy câu nói đó.
Trần Kiến Khanh vẫn tỏ ra bình tĩnh, bước lùi lại một bước, nói: “Được, tiến sĩ, xin ngài cẩn thận.”
Khương Tuế hừ nhẹ, xách hộp dụng cụ đi đến bên cạnh bể chứa.
Allison xác nhận các thông số chính xác và nhấn nút trên bảng điều khiển.
Một tấm kính lớn từ từ nhô lên giữa bể chứa, chia đôi không gian. Nửa bể bên cạnh người cá mở van thoát nước, dòng nước biển từ từ chảy đi, mang theo những sinh vật biển trôi nổi ướt sũng rơi xuống đáy bể.
Nếu không có nhịp thở và tiếng tim đập, người cá kia gần như giống như một xác chết tuyệt đẹp.
Khương Tuế đứng trên bệ nâng, để cho cánh tay cơ giới đưa cậu xuống đáy bể.
Bể chứa cao tới bốn mét, càng xuống sâu càng cảm nhận được mùi tanh của nước biển, Khương Tuế mơ hồ ngửi thấy mùi ngọt ngào và tanh nhớp hôm qua, nhưng đứng sau cậu, Trần Kiến Khanh và Allison vẫn tỏ ra bình thản như thể không hề ngửi thấy gì.
Khi bệ nâng đến đáy, Khương Tuế lập tức xua tan mọi ý nghĩ vớ vẩn kia, tiến lại gần bên người cá.
Đầu ngón tay dài và thon gọn được bảo vệ bởi găng tay cao su trắng, nhẹ nhàng vén những sợi tóc đen ướt bên má người cá. Dù đôi mắt nó nhắm lại, nhưng vẻ đẹp quyến rũ của nó vẫn toát lên một khí chất bí ẩn, chỉ cần nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy cũng đủ khiến người ta mê mẩn, quên đi những gì khác.
“Ôi trời..” Allison lẩm bẩm: “Không trách gì mà các truyền thuyết về người cá lại có thể lừa dối nhiều thủy thủ như vậy, người cá thực sự rất...”
Khương Tuế không có phản ứng, cậu chỉ muốn xác nhận rằng nó vẫn còn sống.
Sau khi cảm nhận được nhịp thở đều đặn, cậu rút tay lại mở hộp dụng cụ và lấy ra một ống tiêm.
Cậu nắm lấy cổ tay người cá — cảm giác rất kỳ diệu, như đang nắm giữ một viên ngọc lạnh lẽo và mượt mà. Cái lạnh của sinh vật biển dường như lan tỏa từ trong xương cốt ra ngoài, chỉ trong vài giây ngắn ngủi tiếp xúc, đầu ngón tay Khương Tuế đã bắt đầu cảm thấy tê buốt.
Bàn tay của người cá và bàn tay con người có sự khác biệt lớn — có lẽ nên gọi nó là bàn chân có màng thì hợp lý hơn, những ngón tay dài được kết nối bởi những chiếc màng trong suốt, với móng vuốt sắc nhọn có thể co duỗi như mèo, thò ra ngoài, cứng hơn cả răng của cá mập trắng.
Khương Tuế cúi mắt, mở nắp vô trùng của kim tiêm, đột nhiên cảm thấy dường như ngón tay của người cá có chút cử động.
Cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh, nhưng khi Khương Tuế tập trung nhìn lại, bàn tay trắng muốt, dài ngoằng của nó đã rủ xuống, cho thấy chủ nhân lúc này không còn chút tri giác và sức lực nào.
Trước khi vào đây, trong nước đã tiêm gấp đôi lượng thuốc giãn cơ, ngay cả một con voi cũng có thể dễ dàng bị hạ gục, thì một người cá không thể nào vẫn tỉnh táo.
Khương Tuế nghi ngờ mình do thiếu ngủ mà sinh ra ảo giác, một tay khéo léo đâm kim tiêm vào tĩnh mạch của người cá, không chút thương tiếc rút ra hai ống máu, ngay lập tức Allison đã nhận lấy và cho vào tủ giữ nhiệt.
Khương Tuế lấy một mảnh dao cạo, thu thập chất nhầy từ phần đuôi của người cá.
Giống như hầu hết các loài cá, người cá cũng tiết ra chất nhầy để giảm sức cản khi bơi, giúp thoát khỏi sự bắt giữ của kẻ thù và để khử trùng, sát khuẩn.
Tiếp theo là nước bọt.
Khương Tuế lấy ra một miếng bông vô trùng, nửa quỳ xuống đất, một tay giữ chặt cằm người cá, ép nó mở miệng. Những chiếc răng sắc nhọn và chiếc lưỡi đỏ thẫm lập tức lộ ra, sự mềm mại và sắc bén trong khoảnh khắc ấy đạt đến một sự cân bằng kỳ diệu, vô cùng quyến rũ.
Allison mặt đỏ bừng, nhưng Khương Tuế mặt vẫn không đổi sắc, thô bạo nhét miếng bông vào miệng người cá, đợi vài giây rồi rút ra, đặt vào bình chứa bảo quản.
Đến lúc này, chỉ còn lại một hạng mục cuối cùng chưa được thu thập.
“Tiến sĩ.” Trần Kiến Khanh bỗng dưng lên tiếng: “ Hãy để tôi làm cho.”
Khương Tuế ngẩng lên nhìn: “Lý do.”
Trần Kiến Khanh mỉm cười: “Có vẻ như ngài không thích hợp với việc này lắm.”
Allison tán thành, ánh mắt như thể xác nhận một sự thật hiển nhiên.
Dù người cá có hình dáng giống con người, nhưng với biểu cảm lạnh lùng như mặt trăng xa xôi, Khương Tuế quả thật không phù hợp để thực hiện nhiệm vụ này.
Khương Tuế ngừng lại, nói: “Đây là yêu cầu nghiên cứu, không khác gì việc lấy tinh dịch từ cá chó hay cá chình.”
Cậu không có bất cứ lý do gì để thiên vị vì người cá có hình dáng giống người.
Khi Khương Tuế tháo gỡ găng tay cao su chuyên dụng, Trần Kiến Khanh bất ngờ nắm chặt cổ tay của cậu, giọng nói dịu dàng: “Tiến sĩ, để tôi thực hiện nhé.”
Trần Kiến Khanh luôn giữ vẻ ôn hòa, đặc biệt là trong việc đọc tâm tư người khác, khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu. Trong mắt Khương Tuế, anh chính là người sẽ lịch sự khuyên nhủ khi thấy ai đó có ý định nhảy cầu, và nếu đối phương không nghe, anh sẽ tôn trọng mà quay đi.
Nhưng trong tình huống này, Trần Kiến Khanh thể hiện một sức mạnh khác hẳn thường ngày.
Ánh đèn trong phòng thí nghiệm rực rỡ, xuyên qua lớp kính bảo vệ vẫn khiến người ta phải nheo mắt, Khương Tuế nhắm lại, nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Trung tâm nghiên cứu dưới biển được thành lập bởi một liên minh các công ty lớn dưới sự lãnh đạo của Karfu Garcia. Nghe nói Trần Kiến Khanh chính là người thừa kế của một trong những công ty đó, đến đây với tư cách là nhà nghiên cứu chỉ nhằm nâng cao danh tiếng.
Sự nhiệt tình bất ngờ của anh, phải chăng là hy vọng Khương Tuế sẽ viết thêm vài lời tốt đẹp trong báo cáo thực tập của anh?
Khương Tuế không phải không hiểu những mưu toan đó, nhưng cậu chỉ luôn chú tâm vào nghiên cứu, không để tâm đến những rắc rối xung quanh. Tuy nhiên, khoảnh khắc này, cậu lại bất ngờ nhớ đến biểu cảm phẫn nộ của Karfu.
Người đàn ông trung niên người phương Tây, với khuôn mặt vuông vức và râu quai nón, trông như một họa sĩ phong trần hơn là một nhà nghiên cứu sinh học — nghệ thuật có thể chấp nhận, nhưng nghiên cứu sinh học lại khó có thể tha thứ. Do đó, ông chỉ giải quyết các vấn đề quản lý của trung tâm, còn mọi thứ khác đều do Khuơng Tuế quyết định.
Karfu từng khuyên bảo: “...Cậu phải hiểu rõ trung tâm nghiên cứu này đã tiêu tốn bao nhiêu tiền mỗi năm! Cậu có thể chửi bới các nhà nghiên cứu, bộ phận hậu cần, hay những tiến sĩ khác, nhưng làm ơn, cậu có thể để lại chút thể diện cho ông chủ lớn của chúng ta không? Dù họ không nỡ trách mắng cậu, nhưng tôi vẫn cần tiếp tục kéo vốn từ tay bọn họ!”
Khương Tuế trong lòng khẽ lắc đầu.
Cậu đứng dậy, ném găng tay cao su vào tay Trần Kiến Khanh, hạ giọng lạnh lùng nói: “Được.”
Vì danh tiếng của Karfu, cậu sẵn lòng cho Trần Kiến Khanh cơ hội này.
Tiến sĩ đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát Trần Kiến Khanh thay găng tay vô trùng, chuẩn bị kích thích lỗ huyệt của người cá để lấy tinh dịch.
Tuy nhiên, khi ngón tay anh chưa chạm vào lỗ huyệt của người cá, bỗng dưng đèn cảnh báo trong phòng thí nghiệm nhấp nháy, âm thanh báo động vang lên chói tai: “Bíp bíp bíp bíp bíp—Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện dữ liệu sinh lý của mẫu thử 03659 dao động quá lớn, mẫu thử 03659 có thể tỉnh dậy sớm, xin lập tức rút lui khỏi bể! — Nhắc lại một lần nữa, xin hãy lập tức rút lui khỏi bể!”
Chỉ trong nháy mắt, cả những người trong bể lẫn bên ngoài đều hoảng loạn. Họ đã cho vào bao nhiêu thuốc giãn cơ, sao người cá có thể tỉnh dậy sớm như vậy?!
Nhưng thời điểm này không phải để suy nghĩ lung tung, phản ứng đầu tiên của Khương Tuế là nắm lấy hộp giữ nhiệt, lớn tiếng với Allison: “Lập tức lên bệ, rời khỏi đây!”
Allison từ trong tiếng chuông cảnh báo trở lại với thực tại, luống cuống chạy về phía bệ nâng, nhưng cô vẫn chậm một bước.
Người cá vốn đang nằm bất động như xác chết, bỗng dưng bật dậy, chiếc đuôi dài lấp lánh như một giấc mơ đẹp, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong thật kinh khủng. Chiếc đuôi đập xuống mặt đất, ngay lập tức khiến cả bể rung chuyển, khiến choAllison mất thăng bằng ngã xuống đất.
Cô hoảng hốt quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy người cá mở mắt.