Cậu ngủ gần một ngày, tỉnh lại thì bóng tối cũng bao phủ bầu trời.
Di Hoà nằm trên giường, nhớ lại chuyện hôm qua mà run cả người.
"Lạch cạch"
Nghe tiếng, Di Hoà nghiêng đầu nhìn.
Khải Trạch bước tới gần giường, cúi đầu nhìn cậu.
"Ta còn tưởng là em không tỉnh. Chuẩn bị dùng..." Nói một nửa hắn nhìn xuống cơ thể cậu rồi nói tiếp: "đánh thức em đấy."
Hắn đứng dậy, gọi trùng tộc đang chờ ngoài cửa.
Trùng tộc cấp thấp nối đuôi nhau đi vào, lần lượt đặt món lên bàn.
"Mời Vương." chúng đồng thanh rồi lui ra.
Khải Trạch bế Di Hoà từ giường đến bàn, đặt cậu lên ghế còn hắn ngồi đối diện.
"Ăn đi." hắn ra lệnh.
Di Hoà lén nhìn hắn một cái rồi rụt rè cầm đũa bắt đầu ăn cơm, thức ăn tinh tế so với Trái Đất thì nhạt hơn chút nhưng mà vẫn rất ngon, cậu đói bụng đã lâu bèn không suy nghĩ gì nữa bắt đầu đánh chén lấp đầy dạ dày, quên luôn Khải Trạch ngồi đối diện.
Hắn nhìn chằm chằm cậu ăn không nói tiếng nào. Sinh ra đã là Vương của trùng tộc, mã gen cao quý mạnh mẽ liên kết tinh thần với tất cả trùng tộc. Khiến tinh thần lực hắn luôn dao động, chập chờn nổi nóng, bởi thế tính tình hắn rất bạo lực. Hắn đã từng tính dùng tình dục để giải toả dục vọng cùng tinh lực của hắn. Thế nhưng chỉ mới bắt về họ đã sợ hãi tự sát. Càng làm tính tình hắn điên thêm, từ đó hắn tập trung tinh lực vào chém giết. Sự đáng sợ của Vương trùng tộc cũng nổi lên, tiếng xấu đồn xa, dẫn quân xâm chiếm rất nhiều hành tinh, làm rúng động tinh tế.
Vậy mà bây giờ, ở bên cạnh cậu thôi mà sự bạo động trong cơ thể dần im lặng, như thể chỗ khuyết thiếu trong cơ thể đã được lấp đầy, ngoan ngoãn ngủ yên. Cũng làm cho dục vọng hắn tăng cao, muốn giải phóng.
Di Hoà ăn no lúc này nhớ đến vị 'Vương' ngồi đối diện.
Khải Trạch cũng phát hiện cậu đã ăn xong, không chờ thêm nữa bế cậu về giường.
"Cởi đồ."
Di Hoà run rẩy nhưng không làm theo.
Khải Trạch mất kiên nhẫn xé 'roẹt', mảnh quần áo văng tứ tung. Hắn đè cậu xuống giường.
"Dạng chân ra."
Cơ thể cậu trời sinh dị dạng, có cả hai bộ phận sinh dục nam và nữ, lớn lên trong các lời lẽ chửi rủa sỉ nhục. Cậu còn từng bị bạo lực học đường vì nó. Dù bây giờ rất sợ hãi nhưng cậu cũng không dám mở chân, sợ hắn nhìn thấy sẽ buông lời nhục mạ cậu.
Di Hoà nhắm tịt mắt, chân cậu run run.
Khải Trạch tức giận, uy quyền của Vương như bị chạm phải. Vừa tách chân cậu ra, vừa nói: "Em muốn đến chỗ hôm qua tiếp đúng không?"
Lời này nói ra làm cậu đang giãy giụa dừng lại, cứng người mặc hắn tách chân. Bất lực che mặt khóc rấm rức.
"Người song tính? Chậc, đúng là báu vật." Khải Trạch mỉm cười. Phải biết rằng ở tinh tế người song tính rất hiếm, được luật pháp bảo vệ chặt chẽ, nhà nào có con song tính còn được tinh tế trợ cấp, gần như là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Kể cả trùng tộc đáng sợ cũng dịu dàng với người song tính hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút.
Giờ đây biết Di Hoà là người song tính, Khải Trạch rất vui mừng, cũng đã nghĩ tới viễn cảnh có một đứa con của hắn và cậu, tên con thì đang suy nghĩ.
Qua hồi lâu không nghe thấy những lời nhục mạ sỉ vả ghét bỏ, cậu từ từ bỏ tay che mắt, nhìn hắn.
"Đẹp lắm." Khải Trạch cúi người, hôn lên lồn hồng phía dưới, ở chỗ vốn dĩ là của tinh hoàn.
"Đều là màu hồng nhàn nhạt." Khải Trạch lại dời lên trên, hôn lên con cặc hồng hồng.
Di Hoà nhìn cảnh dưới háng mình mà đỏ mặt, đồng thời tim cũng đập bình bịch. Hắn là người đầu tiên không ghê tởm mà còn khen nó đẹp. Không thể không nói là sự rung động mạnh mẽ nhất. Như người khát trên sa mạc đã lâu gặp được ốc đảo.
"Aa...ứm..ư..."
Cậu không kìm được phát ra tiếng rên rỉ.
Khải Trạch thấy phản ứng của Di Hoà, tiếp tục liếm láp, khi thì hôn môi lồn, khi thì mút hột le, chậm rãi chơi đùa.
Di Hoà bị nguồn khoái cảm dưới thân làm cho run rẩy, hai đùi co giật vì sướng.
Đột nhiên Khải Trạch cắn mạnh vào hột le, cơn đau tê dại truyền lên não bộ chuyển hoá thành cơn sướng, Di Hoà ưỡn ngực, tay siết lấy gối đầu, hông co giật, lồn non phía dưới phun nước.
"Đ...đừngg..đừng á...ưm!!!"
Cậu thở hổn hển, lồn non sướng đến run rẩy, môi lồn không ngừng mấp máy như mời gọi thứ to lớn hơn đến lấp đầy nó.
Khi cậu cao trào, Khải Trạch há miệng nuốt hết nước lồn của cậu, uống xong còn hôn nhẹ lồn như khen thưởng.
"Ngọt lắm, bé cưng có muốn nếm thử hay không?" Hắn tiến lên trên hôn vào môi cậu.
Di Hoà vẫn còn trong cơn sướng, không phản ứng hắn, mũi thoang thoảng mùi tanh ngọt của nước lồn.
Khải Trạch nhìn cậu ngơ ngác, bèn đâm một ngón tay đi vào. Moi móc lỗ lồn cậu. Chừng một lát lại thêm một ngón, hai ngón tay đâm vào rút ra, nhanh chóng tìm kiếm điểm sướng của cậu.
"A...hức..đừng a a a!"
Cảm nhận hai ngón tay đào bới trong cơ thể, Di Hoà mới thoát khỏi cơn sướng lại lần nữa run rẩy, đột nhiên cậu nâng giọng: "Á!"
Người cậu nâng lên, rồi thoát lực rơi xuống giường.
Khải Trạch rút tay ra, nhìn cái lồn xinh của cậu mấp máy phun nước lồn.
Chờ cậu nghỉ ngơi một lát, hắn lại đâm hai ngón tay vào tiếp tục moi đào.
"Ưm...a a hu..hu hu...đừng mà a a...hức...đi r..ra đi mà a a á!"
Di Hoà lại co giật lần nữa, lên cao trào lần thứ ba, hai chân bủn rủn vô lực giang rộng ở hai bên, càng thuận lợi cho hắn đùa giỡn lồn non.
"Bép" "Á!"
Hai tiếng động vang lên cùng lúc, Khải Trạch xấu xa tát lồn xinh một phát, Di Hoà đau đớn giật giật hai chân, khép lại che đi lồn mình.
"Chậc, bé cưng dạng chân ra nào." hắn vỗ nhẹ hai ba cái lên mông cậu.
Di Hoà lắc đầu từ chối, đôi mắt đen tròn xoe ngập nước, chực chờ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ giọng cầu xin.
"Hức...đ..đừng mà...dừng lại đi, không muốn đâu."
Khải Trạch khom lưng xuống hôn lên môi cậu, khẽ an ủi: "Đừng cái gì? Lồn bé cưng đẹp lắm, mở chân ra Vương nhìn một chút thôi. Bé cưng không muốn quay lại chỗ kia đâu mà, nhỉ?"
Cậu đang do dự nghe tới nửa câu sau liền sợ hãi mở chân ra, hai tay ôm lấy chân khóc rấm rức.
"Hức... Hu hu không muốn nơi đó đâu.. đừng mà...nấc hức."
Thấy cậu sợ hãi đến khóc nấc, hắn đau lòng ôm cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng, thì thầm vào tai cậu: "Vương không có doạ em, chỉ cần em ngoan thì chúng ta không quay lại đó. Ngoan không sợ, ta ở đây."
Cứ như vậy Khải Trạch chờ cậu nín khóc mới buông cậu ra, để cậu nằm lại giường. Di Hoà vẫn đang ôm lấy hai chân ngập ngừng mở ra, sợ hắn đem cậu lại nơi kinh dị đó.
Khải Trạch nhìn mà nứng, con cặc to bự sẫm màu sưng to nhưng hắn vẫn kiềm chế, hắn muốn phạt bé cưng của hắn.
"Hồi nãy bé cưng không dạng chân ra có phải là không ngoan không?" Hắn giả bộ tức giận.
Di Hoà giật mình, ôm chân ngó hắn, run run rẩy rẩy.
"K.. không có."
"Bé cưng nói dối là không ngoan nha, tát lồn mười cái. Tự đếm, được hay không?"
Cậu nào dám nói không, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
"Bép!" hắn tát một phát mạnh.
"Á! Một...hức..." Cậu đau đớn ngẩng đầu, cổ trắng ngần như thiên nga.
"Bép! Bép!"
"Ưm... Hai...á đau a ba..."
"Bép! Bép! Bép!"
Từng cú tát mạnh mẽ giáng xuống, lồn non ban đầu màu hồng nhạt dần chuyển sang màu đỏ, mơ hồ thấy cả dấu tay in trên mu lồn.
"Huhu...hức..mười.. đau quá..."
Lồn cậu bây giờ đỏ au, môi lồn sưng lên, lỗ lồn giàn giụa nước dâm dính nhớp, ga giường phía dưới ướt một mảng lớn. Cậu lại ra thêm lần nữa chỉ vì bị đánh lồn.
"Rõ là dâm." hắn thoả mãn, xoa xoa lồn cậu như an ủi.
Sau nhiều lần cao trào, Di Hoà đã cực kì mệt mỏi, nhắm mắt dần dần ngủ thiếp đi.
Khải Trạch gọi trùng vào dọn dẹp, còn hắn bế cậu vào phòng tắm.
Thân thể trắng nõn non mềm của cậu được hắn tắm rửa sạch sẽ kĩ càng.
Hắn khẽ hôn lên người cậu, vừa trồng dấu hôn vừa sục con cặc cương cứng từ nãy giờ. Hắn không vội địt cậu, phải để bé cưng làm quen trước, nếu không hắn sợ sẽ làm đau cậu.
Thoả mãn bản thân xong, người cậu cũng đầy dấu vết đỏ đỏ. Khải Trạch lau sạch người cậu rồi bế cậu về lại giường.
Cả quá trình Di Hoà chỉ hơi cựa quậy người, rồi lại tiếp tục ngủ say.
"Ngủ ngon Vương Hậu của ta." Khải Trạch hôn lên trán cậu rồi nằm xuống bên cạnh.
Trùng tộc không cần ngủ, chỉ cần không phải trạng thái chiến đấu thì đều là thời gian nghỉ ngơi của cơ thể chúng. Bởi thế nên Trùng tộc không hề mệt mỏi.
Khải Trạch đơn giản muốn trải nghiệm cảm giác ngủ với cậu, với Vương Hậu của hắn mà thôi.