Di Hoà tỉnh dậy, lần này là vừa vào trưa.

Dưới thân truyền đến cơn nóng rát làm cậu mới di chuyển chân một cái đã đau đến choáng váng.

"A!"

Khải Trạch nằm bên cạnh vốn không ngủ nghe cậu rên rỉ liền mở mắt, tay choàng qua eo cậu kéo người sát lại gần.

"Bé cưng làm sao vậy?" Hắn dụi đầu vào hõm vai cậu hỏi.

Di Hoà bị hơi thở ở cổ làm giật mình, nghĩ đến nguyên nhân của cơn đau phía dưới liền xấu hổ.

"A..anh đi ra." mặt cậu đỏ rần, lan tới tận mang tai.

"Bé cưng xấu hổ sao?" Khải Trạch ngẩng đầu lên nhìn cậu, tay từ eo trượt dần xuống phía dưới, xoa xoa lồn nhỏ: "Hừm... sưng hết lên rồi này."

Di Hoà bất lực che mặt, thầm nghĩ 'là do ai chứ'. Đùi run rẩy kẹp chặt ngăn không cho bàn tay của hắn tác oai tác quái.

Tay bị kẹp áp sát với lồn non nóng bỏng, hắn xấu xa đâm một ngón tay đi vào: "bé cưng kẹp chặt thế... muốn hả?"

Cậu chịu đựng sự khó chịu, thò tay xuống giữ lấy tay hắn, mắt ngập nước rưng rưng: "đ..đừng mà..phí..phía dưới đau..."

Khải Trạch thấy vậy cũng không cưỡng ép cậu. Hắn hôn nhẹ mắt cậu rồi đứng lên gọi trùng đem đồ ăn vào, hắn muốn nuôi cậu cho béo rồi 'thịt'.

"Bé cưng dậy ăn đi rồi ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta về." hắn ôm cậu đặt xuống ghế.

Di Hoà ngơ ngác sờ lên mắt bị hôn, thấy hắn đi khỏi rồi chậm rãi thưởng thức đồ ăn, cậu cũng không đói lắm.

Ăn uống xong xuôi cậu bắt đầu đi lanh quanh trong phòng, lục tìm khắp nơi mới thấy được cái áo choàng tạm mặc được.

Cậu mặc vào, thắt nút che đi mấy dấu hôn ám muội trên người.

Bấy giờ mới rảnh mà quan sát căn phòng  lần nữa. Phòng này bốn mặt tường đều kín, chỉ có duy nhất một cửa ra vào và cửa sổ.

Di Hoà từ cửa sổ ngó ra ngoài, phát hiện cậu đang ở nơi rất cao so với mặt đất, nhảy từ đây xuống không chết cũng què.

Cậu bèn quay đầu nhìn cửa chính, rón rén lại gần.

"Cạch"

"Í? Không khoá cửa."

Di Hoà thò đầu ra ngoài, thấy không có ai liền an tâm bước ra. Vừa xoay người đóng cửa thì đập vào mắt cậu là gương mặt sần sùi xấu xí của trùng tộc cấp thấp.

Một lời chào hỏi nhẹ nhàng thanh nhã bật ra khỏi miệng cậu: "Đm."

Di Hoà giật mình lùi về sau hai bước, mém tí là hồn bay phách lạc.

Không thể trách cậu được, cái con quỷ trùng tộc cấp thấp nó xấu đau xấu đớn, xấu ma chê quỷ hờn.

Cậu thầm 'hỏi thăm' gia đình đối phương rất nhiều, nhưng mặt ngoài vẫn cứng nhắc cười một cái.

Trùng tộc cấp thấp không có cảm xúc, lãnh đạm hỏi: "Cậu tính đi đâu?"

"T..tôi tính đi dạo một chút thôi". Di Hoà nhẹ giọng.

"Vương của các người cho phép rồi!" Chẳng đợi trùng tộc phản ứng Di Hoà tiếp tục chen thêm một câu.

Nghe có 'Vương', trùng tộc cấp thấp im lặng một hồi rồi đứng sang một bên, không cản đường cậu nữa.

Di Hoà thành công lừa gạt trùng, vui vẻ tung tăng chạy đi. Khám phá thôi!

Cậu lượn lờ khắp khu vực hành lang, nhìn ngắm chứ không mở cửa bước vào các phòng đó.

"Lỡ đâu tên Vương kia ở trong đó thì sao." Di Hoà lầm bầm.

Sau một hồi tìm hiểu, cậu biết có thang máy chuyên dụng để di chuyển lên xuống nhưng phải có xác minh thân phận mới được vào.

Di Hoà chỉ là sinh viên ngành mĩ thuật chân yếu tay mềm, đâu so được với trùng tộc cao hơn 2m. Có muốn đánh ngất cướp thân phận của người ta như trong phim ảnh cũng không làm được.

Do đó cậu quyết định đi thang bộ. Đừng hỏi sao có thang bộ, cậu không biết đâu.

Khu thang bộ vắng tanh không hề có bóng trùng. Chắc thang bộ chỉ làm trưng cho đẹp chứ không sử dụng.

Như vậy thì lại tiện lợi cho cậu quá, Di Hoà lao vút xuống thang bộ, chạy tán loạn khắp nơi cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái 'lâu đài'.

Cung điện của Khải Trạch có khi còn to hơn cái hoàng cung hồi xưa. Di Hoà cũng chỉ mới đi ra từ một 'khu nhà' nhỏ bé thôi.

Xung quanh yên tĩnh cực độ, chỉ có tiếng lá cây đung đưa trong gió.

Trời ban trưa, mặt trời trên hành tinh này có đến hai cái, cứ phải gọi là nóng như cái lò!

Di Hoà như rắn mất đầu, đi một hồi liền mất phương hướng, cả người đầy mồ hôi.

Đành tìm một cái cây có bóng râm ngồi nghỉ.

"Hay giờ mình nhân cơ hội tìm đường trốn đi nhỉ?" Nghĩ là làm, cậu bèn kiếm một cái cây cao thiệt cao leo lên trên, miệng lầm bầm: "Mặc dù cái tên Vương đó rất đẹp trai nhưng mà hắn quá hung dữ tàn bạo, mình ở đây như đầm rồng hang rắn. Không sớm thì muộn cũng bị hắn giết..."

Lên gần tới ngọn cây Di Hoà ngó thử xung quanh, độ cao này vừa phải để xem xét địa hình.

Khung cảnh tráng lệ đập vào mắt. Xa xa có trùng đông đúc trái ngược với sự yên tĩnh bên đây, có lẽ cậu chạy loạn vô rừng rồi.

Di Hoà bèn ngó ngược về sau, băng qua hết cánh rừng này là ra khỏi khu 'hoàng cung' này, phía đó có một con sông lớn.

Cậu quyết định đi về phía con sông.

Di Hoà trượt từ từ xuống đất, chạy sâu vào trong rừng.

...

"Cạch"

Khải Trạch sau khi bàn bạc xong chiến dịch xâm lược tinh tế với cấp dưới quay trở về.

Tưởng chừng sẽ thấy được Vương Hậu trắng mềm của mình trong phòng ngoan ngoãn ngủ hoặc làm gì đó.

Chẳng ngờ chỉ có phòng, còn Vương Hậu trắng mềm của hắn không cánh mà bay.

Mất tiêu, Vương Hậu của hắn lớn như vậy không thấy đâu nữa.

Khải Trạch nhíu mày, nghĩ đến khả năng kia liền tức giận. Cho gọi trùng gác phòng của cậu.

"Vương, cậu ta nói ngài cho phép cậu ta..." Trùng tộc cấp thấp tường thuật.

Khải Trạch tức đến bật cười. Hạ lệnh phong toả tinh cầu tìm kiếm.

Tin tức Vương Hậu mất tích nhanh chóng lan rộng, bọn trùng tộc cấp cao đồng loạt lùng xoát khắp nơi.

Khải Trạch ở trong phòng chờ đợi, chậm rãi suy nghĩ nên phạt bé cưng của hắn như thế nào. Dám bỏ trốn như vậy là đang chơi đùa với lửa sao?

Bóng đêm dần dần bao trùm, mặt trăng đỏ như máu treo trên cao toả ánh sáng mơ hồ.

Di Hoà lúc này vẫn còn ở trong rừng, đúng vậy cậu lạc đường tiếp rồi.

Đứng trên cao nhìn khu rừng có vẻ ngắn mà đặt chân bước vào lại thênh thang vô tận như vậy! Đi hoài không ra được.

Cậu bất lực mệt mỏi, than thở: "Ban đầu cũng lạc trong rừng sao mình không khôn ra vậy trời!"

Tiếng lá cây ban đêm xoàn xoạt khiến khu rừng càng thêm u ám. Di Hoà sợ ma lập tức nổi da gà.

Nhanh lẹ tìm một cái cây có vẻ cao leo lên trên, tính chờ qua đêm thì đi tiếp, hoàn toàn quên mất tên 'Vương', cũng quên luôn lời dặn phải ngoan ngoãn trong phòng. Cậu bây giờ không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.

...

Nghe cấp dưới báo cáo không tìm thấy cậu, Khải Trạch càng thêm nổi nóng. Ra lệnh tăng cường nhân số tìm kiếm.

Lúc này một trùng tộc cấp cao bước thêm, đưa ra ý kiến.

"Vương, khắp nơi không tìm thấy Vương Hậu. Có khi nào ngài ấy bước chân vào nơi đó rồi không ạ?"

"Choang"

Cái ly rượu làm bằng đá quý vỡ nát ngay bên cạnh chân trùng tộc.

Tất cả trùng đồng loạt cúi đầu, hít thở không thông.

Uy áp trên người Khải Trạch toả ra mạnh mẽ cho thấy sự tức giận của hắn.

"Lui ra đi, ta sẽ đi vào tìm kiếm." hắn lạnh lùng nhìn đoàn trùng bên dưới.

Hoá ra nơi mà Di Hoà đi vào là "Rừng ảo giác", người đi vào sẽ trúng phải ảo giác của khu rừng. Chỉ có thể đi loạn trong đó cho đến khi kiệt sức, chết dần chết mòn. Chính vì thế mới ít người qua lại ở đó.

Khải Trạch bây giờ không còn bình tĩnh được nữa, nhanh chóng đi đến khu rừng, hắn phải tự tay bắt Vương Hậu của hắn.

Khu rừng ban đêm so với ban ngày càng thêm mộng ảo tiếng lá cây ríu rắc như mời gọi, dụ dỗ người bước vào.

Khải Trạch không quan tâm, tiến vào khu rừng. Khu rừng này không có mấy tác dụng với hắn, là Vương trùng tộc cao quý. Cái sức mạnh ảo giác này chỉ ảnh hưởng được một phần mười đối với tinh thần lực của hắn mà thôi.

Mới đầu đi còn không thấy gì, đi khoảng gần nửa khu rừng liền thấy được vài cái dấu vết. Dấu chân, cỏ cây bị giẫm lộ ra.

Di Hoà ở trên cây nghe được tiếng động ngày càng gần thì sợ hết hồn, nín thở ngồi im trên cây.

'Trong rừng này có mãnh thú hả trời! Cầu mong nó không biết leo cây.' cậu sợ hãi, tiếng tim đập bình bịch vang rõ trong bóng đêm.

"Xoạt"

'Tới rồi!' Cậu thầm nghĩ.

"Xuống đây."

Giọng nói trầm trầm lạnh lùng từ dưới gốc cây truyền thẳng vào tai Di Hoà.

!!!!

Trái tim đang đập loạn nhịp lập tức dừng đập.

Đầu óc Di Hoà lặp đi lặp lại câu nói 'Chết rồi!'.

"Xuống đây, đừng để ta nhắc lại lần ba."

Khu rừng vẫn yên tĩnh như thể chỉ có Khải Trạch.

"Xoạt"

Khải Trạch tiến lại gần phía sau cây, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Di Hoà nghe tiếng cũng cúi xuống nhìn thử. Đôi mắt đỏ như máu loé sáng trong bóng tối nhìn chằm chằm, cậu giật mình vô thức lùi ra sau.

"A!"

Cơn đau hồi lâu không kéo tới, Di Hoà từ từ mở mắt.

Khải Trạch ôm cậu không nói lời nào. Quay đầu đi ra khỏi khu rừng.

Vừa rơi từ trên cây xuống Di Hoà kinh hoảng co người trong lòng hắn, chẳng dám giãy giụa.

"Lạch cạch"

"Bịch" "Ư!"

Khải Trạch ném Di Hoà lên giường rồi ra khỏi phòng.

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play