Hà mẫu vừa ngã xuống, người lo lắng nhất không ai khác ngoài Bạch Như Huyên.
Từ khi vào Hà phủ, Bạch Như Huyên chưa từng có ngày nào không sống trong trạng thái cúi đầu, trước là Hà Giác bị tạm thời cách chức, sau đến hôn sự của Hà Như Nguyệt bị hủy, nàng ta lo sợ ngọn lửa này không cẩn thận đốt tới lên người mình, vì vậy, khi nghe tin Hà mẫu đi mời Diêu Dao về, nàng ta hiếm khi không tính toán nhỏ nhặt gì, chỉ mong có thể giải quyết những rắc rối trước mắt.
Nhưng ông trời như thể đang chống lại nàng ta, Từ Ngọc Dao, người vốn hiền thục ở trong Hà gia suốt chín năm, vậy mà một ngày lại đột nhiên trở mặt!
Nghe đủ loại tin đồn lan truyền trong phủ, Bạch Như Huyên nhíu mày, nàng ta đã chu toàn trong ngoài với người Hà gia nhiều năm như thế, làm sao nàng ta không biết cả nhà này là loại đức hạnh gì?
Hà Giác thoạt nhìn có vẻ chân thành với nàng ta, nhưng danh tiếng và tiền đồ cũng quan trọng không kém. Trong lòng hắn rõ ràng biết Từ gia có thể mang cho hắn bao nhiêu trợ lực, giờ đây khi tiền đồ bị gãy danh tiếng bị hủy, có thể ngày một ngày hai hắn vẫn còn yêu thương, nhưng theo thời gian lâu dần thì sao? Nếu hắn thật sự có cốt khí, đã không đến nỗi năm đó không dám đối đầu với Hà mẫu, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi cưới Từ Ngọc Dao.
Hà Như Nguyệt thì chỉ có hơn chứ không kém, vốn từ nhỏ đã được Hà mẫu nuông chiều, lúc nào cũng muốn người khác nâng niu, giờ lại có một tẩu tử xuất thân cao quý, gần như được cả Hà gia coi như tổ tông. Trong lòng nàng ta có thể cảm thấy thoải mái mới lạ, thực ra, việc gần gũi với mình chỉ để tìm lại cảm giác vượt trội và chọc tức Từ Ngọc Dao. Nếu giờ Từ Ngọc Dao đồng ý tìm lại cửa hôn sự này cho nàng ta, chỉ sợ là xoay mũi thương lại nhanh hơn ai hết.
Hà mẫu thì càng không cần phải nói, nếu không phải vì tức giận ngất đi nhất thời không động đậy được, thì chắc chắn đã sớm lấy mình ra làm mồi lửa.
Bạch Như Huyên nhìn bầu trời tối dần, trong lòng dần dần có kế hoạch.
Mà đứa nhi tử thì giống mẫu thân mình, cùng lúc đó, Hà Cầu cũng đang tính toán cho tương lai của mình.
Khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta đương nhiên nhận được tin đầu tiên, thừa dịp đi chính viện vấn an Hà mẫu, cậu ta thấy Hà Như Nguyệt vẫn đang khóc nháo không ngớt, Hà Giác thì rõ ràng hoảng loạn, còn Hà phụ thì nhăn mặt không ngừng đi đi lại lại. Hà Cầu nhanh chóng có quyết định, rời khỏi chính viện liền thẳng tiến đến Hà Hương viện.
Nhìn thấy Diêu Dao, Hà Cầu gần như chỉ một giây lập tức vào trạng thái, “Mẫu thân…”
Mỗi bước mỗi xa
Trong mắt chứa đầy nước, gương mặt nho nhỏ của Hà Cầu vừa hổ thẹn lại vừa ảo não, “Mẫu thân, con thật sự không biết tổ mẫu mời ngài về là vì chuyện này. Con tưởng tổ mẫu cũng giống con là nhớ đến ngài, không ngờ được… Nếu không phải con theo tổ mẫu nói một đống lời mời mẫu thân về, mẫu thân cũng sẽ không tức giận như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-35-nguyen-phoi-khong-de-choc-35.html.]
Nói xong, trên mặt Hà Cầu lại hiện lên vẻ vô thố cùng mờ mịt.
“Phụ mẫu ruột của con sớm đã không còn, trong tộc luôn nói con sinh ra đã khắc phụ mẫu, là người không may mắn. Trước đây con còn không phục, nhưng giờ con vào phủ chưa đầy một tháng, trước là phụ thân gây ra chuyện này, sau là cô cô bị hủy hôn, rồi ngài cũng không vui, tổ mẫu cũng bệnh, có phải con thật sự là người không may mắn không?”
“Biết thế này thì con đã không vào phủ, ban đầu con vui mừng vì cuối cùng cũng có gia đình, có phụ mẫu có tổ mẫu tổ phụ, nhưng không ngờ… Đều là lỗi của Cầu nhi, đều là lỗi của Cầu nhi…”
Đứa trẻ khóc thật thảm thiết, khiến Diêu Dao không khỏi tán thưởng trong lòng.
Nói thật, nàng vốn không có ý định làm gì với Hà Cầu, hay nói cách khác, một đứa trẻ sáu tuổi cũng không cần nàng phải cố ý làm gì, chỉ cần tận diệt Hà gia là cậu ta sẽ phải nếm mùi đau khổ. Nhưng không thể ngăn cản người già lại muốn tìm cái chết, tự cho là thông minh một hai lần muốn đến gần nàng.
Diêu Dao nghĩ rằng trong cuộc sống, cũng nên có lòng tốt với người khác.
Vì vậy, nàng vè mặt cười tươi, “Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ sao lại nghĩ được nhiều như thế?”
Tiếng khóc của Hà Cầu dừng lại, không chắc nàng đang an ủi hay đang châm chọc mình, vội vàng gục đầu, “Mẫu thân…”
Diêu Dao như bị từng câu từng câu “mẫu thân” này lấy lòng, trên mặt càng thêm hiền từ, “Trong lòng ta đều biết, chuyện này không trách lên người ngươi được, chỉ có thể trách…”
Diêu Dao hợp lúc thở dài, rồi với giọng đầy thương xót nói: “Nói thật, ngươi cũng là một đứa trẻ đáng thương, đã gọi ta một tiếng mẫu thân, ta tự nhiên sẽ không thể mặc kệ ngươi.”
Hà Cầu lập tức lộ vẻ vui mừng và cảm động, còn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn thì đã nghe Diêu Dao nói: “Chỉ là hiện giờ gia đình này rối ren như vậy, một đứa trẻ như ngươi tham gia vào cũng không hợp lý, hoặc là…”
Diêu Dao từ từ ném ra một cái bánh lớn, “Hoặc là một thời gian sau tạm thời sẽ gửi ngươi đến Thư viện Bạch Lộc.”
Thư viện Bạch Lộc, thật sự là Thư viện Bạch Lộc!