Hà Như Nguyệt bị tát đến mức toàn thân run rẩy, không kịp nghĩ đến việc bị chỉ trỏ mắng chửi ngu xuẩn, lập tức cũng bắt đầu khóc lóc, “Con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, con không biết sao lúc đó lại nóng vội nói ra những lời ngu ngốc như vậy, trong lòng con làm sao không nhớ đến sự tốt đẹp của tẩu tẩu, con thật sự biết sai rồi…”
Hà mẫu một bên đánh còn Hà Như Nguyệt ở một bên cùng bà ta khóc lóc, “Ngươi phải làm sao bây giờ, ngươi đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt này tự đi tìm đường chết, không có tẩu tẩu giúp ngươi, ngươi sẽ làm sao…”
Diêu Dao ngay cả lông mi cũng không động, chỉ lặng lẽ thưởng thức màn kịch của hai mẫu nữ này, cho đến khi bọn họ không còn gì để nói mới khẽ cười một tiếng, “Diễn xong chưa?”
Nước mắt của Hà Như Nguyệt vẫn còn đọng trên mặt, “Tẩu tẩu…”
Biểu tình của Diêu Dao đầy châm biếm, “Ta đã nói các người coi ta là kẻ ngốc, mà các người còn không nhận.”
Nàng không phải là người thích tự làm khổ mình, trở về cũng không có ý định diễn trò hòa thuận gì với bọn họ, thà rằng tự mình ghê tởm, còn hơn là phải giả vờ, đúng lúc cũng xem thử trong tình huống không còn đường lui, gia đình này sẽ còn biện pháp chó cùng rứt giậu gì nữa, nói không chừng còn giúp nàng câu được con cá lớn phía sau.
Vì vậy, chỉ thấy Diêu Dao cười lạnh một tiếng, “Thời điểm không có gì xảy ra, thì là ta không dung được người khác còn chiếm tổ mà không sinh được trứng, quay đầu đi lại tỷ muội tình thâm thân thiết với một kẻ tiện thiếp, có chuyện thì lại bắt đầu gọi tẩu tẩu trước tẩu tẩu sau, đây chẳng phải coi ta là kẻ ngốc sao? Ngươi thật không hổ là muội muội ruột thịt của Hà Giác, thật sự giống nhau đến mức hận không thể chờ đợi mọi chuyện tốt lành trên đời đều rơi xuống trên người mình!”
Hà Như Nguyệt trực tiếp bị mắng đến ngây người.
Từ Ngọc Dao và Vương thị thân thiết như tỷ muội ruột thịt, bản thân đã làm tẩu tẩu cũng coi Hà Như Nguyệt như muội muội ruột, cho dù có lúc nghe lời nàng ta không vừa tai, cũng luôn nghĩ nàng ta còn trẻ, không thể ở nhà mãi được nên không muốn so đo. Vì vậy, trong lòng Hà Như Nguyệt, tẩu tẩu này giống như một cục bột muốn nặn thế nào thì nặn, dù có nghe Bạch Như Huyên nói về Diêu Dao như thế nào, nàng ta cũng chưa bao giờ thật sự nghĩ rằng đối phương có thể lợi hại đến mức nào, giờ đây bị Diêu Dao mắng cho một trận, chẳng khác nào gặp ma đứng ngây người tại chỗ.
Mỗi bước mỗi xa
Còn Hà mẫu Hà phụ cũng chưa từng thấy qua Diêu Dao phát huy sức mạnh, như thể bị sét đánh trúng, mắt mở to, nửa ngày không thốt ra được một lời, cuối cùng Hà Giác đã bị chấn động qua một lần đã phản ứng lại trước, “Đủ rồi! Ngươi…”
Diêu Dao cười khẩy một tiếng, “Còn có phần của ngươi nói chuyện sao?”
Sau chín năm xây dựng danh tiếng tốt đẹp bỗng chốc sụp đổ, tiền đồ sáng lạn giờ chỉ còn lại tạm thời bị cách chức, vô luận là ở nhà hay là ở bên ngoài đều không ngốc đầu nổi, Hà Giác trước mắt không còn chút khí thế nào, trên mặt là sự tức giận vì tôn nghiêm bị giẫm dưới chân, trong mắt là sự thất vọng vì mọi tính toán tan tành, nhìn ngang nhìn dọc đều là một kẻ bất lực, không đi được đường tắt thì bắt đầu tức giận hoảng loạn.
Trong mắt Diêu Dao không che giấu sự chán ghét cùng khinh thường, “Nàng ta không phải giống ngươi hay sao? Nàng ta chẳng lẽ không biết bản thân như thế nào mới tiến được vào mắt của Quốc công phu nhân hay sao? Cầm bát cơm của ta lên ăn rồi lại đặt xuống chửi rủa, ngươi nghĩ tại sao Chu đại nhân lại đóng cửa không gặp ngươi? Ngươi nghĩ tại sao phủ Nghiêm Quốc công lại vội vàng cắt đứt quan hệ với các người, chẳng phải vì cảm thấy cả nhà ngươi đều là bạch nhãn lang hay sao?”
Hà Giác gần như bị chọc vào phổi, “Từ Ngọc Dao, ngươi!”
“Nhưng mà ta lại khá bội phục Hà Như Nguyệt, tuy nói dại dột không giới hạn nhưng trước mặt Quốc công phu nhân vẫn giả vờ rất tốt, nếu không phải ngươi gây ra chuyện này, nàng ta lại sốt ruột bảo vệ đại ca, thì sao lại liên lụy đến việc mất cả hôn sự của mình? Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn một lòng hướng về ngươi, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi, nâng một ả tiện thiếp lên tới tận trời.”
Nhìn thấy Hà Như Nguyệt mắt trợn to tròn, trên mặt Hà Giác lộ ra vẻ căng thẳng chột dạ, Diêu Dao không chê náo diệt quay sang nhìn Hà mẫu đang ngây người, “Huynh muội tình thâm như vậy, nghĩ đến mẫu thân cũng nên cảm thấy an ủi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-34-nguyen-phoi-khong-de-choc-34.html.]
“Ngươi, ngươi…”
Hiểu rõ nữ nhi mình, nhìn thấy Hà Như Nguyệt nhìn chằm chằm Hà Giác từ hối hận đến oán trách, lại thấy Hà Giác vô thức lùi lại một bước, rõ ràng muốn tách mình ra, Hà mẫu hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng bên tai lại đúng lúc vang lên tiếng cười khẽ.
“Mẫu thân cũng đừng vội ngất, nếu truyền ra ngoài, không biết người ta sẽ nghĩ ta đã làm gì với các người nữa.”
Hà mẫu quan tâm nhất chính là hai đứa con, thấy hai người bị vài câu châm ngòi ly gián, lòng không khỏi tức giận, nhìn Diêu Dao không còn vẻ ôn hòa từ ái như thường, mà có tình ánh mắt của Diêu Dao lại sắc bén hơn.
“Ngài biết ta là người như thế nào, từ trước đến nay không giỏi nói dối, nếu đến lúc có người hỏi, chỉ có thể nói thật, chẳng hạn như các người gọi ta trở về vì lý do gì, chẳng hạn như vì sao cầm bát ăn cơm rồi lại đặt xuống chửi rủa, chẳng hạn như không đạt được như ý nguyện mà thẹn quá thành giận gì đó…”
Hà mẫu suýt nữa không thở nổi, “Ngươi!”
“Đến lúc đó Hà Giác không biết phải đến năm tháng nào có thể phục hồi nguyên chức, còn có Hà Như Nguyệt, đừng nói đến phủ Quốc công, cả kinh thành cũng khó tìm được gia đình nào có thể chấp nhận được.”
Mặt Hà mẫu trắng bệch, cả người lảo đảo, Hà phụ vẫn ở một bên không mở miệng đã không thể chịu đựng thêm nữa, “Từ thị!”
“Ngài cũng đừng vội vàng cấp bách.”
Đến một người tiếp một người, Diêu Dao không còn kiên nhẫn, sắc mặt hoàn toàn lạnh lùng.
“Gieo nhân nào thì gặt quả đó, Hà Giác không chút cố kỵ giẫm lên mặt mũi Từ gia của ta, Hà Như Nguyệt được lợi mà còn muốn khoe mẽ, hiện giờ chỉ là phải chịu cái giá xứng đáng, có gì không đúng?”
“Là người bị hại, không nhân cơ hội giẫm thêm một chân đã là nghĩ đến tình cảm nhiều năm, nếu không thì ngài nghĩ chuyện sẽ chỉ đến đây thôi sao? Đến mức này ngài cũng nên hài lòng rồi, ngài cảm thấy thế nào?”
Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn sắc mặt Hà phụ đang khó coi và ánh mắt đầy kiêng kỵ, đứng dậy trực tiếp đi thẳng.
Phía sau, trong phòng ồn ào thành một đoàn, có Hà mẫu thật sự ngất đi, có tiếng kêu la kinh hồ của mọi người, có Hà Như Nguyệt khóc lóc kêu gào sao lại có một đại ca như vậy, có Hà Giác vừa tránh vừa kêu gọi đại phu, còn Hà phụ thì vừa tức giận vừa la bảo câm miệng, không khí náo nhiệt không kém gì nửa canh giờ trước.
Diêu Dao không quay đầu lại, thậm chí có chút khó chịu khi nghe ồn ào đầy lỗ tai.
Mộ Lan ngây ngất đi theo sau, đáy mắt đầy sự sùng bái.
Giết điên rồi, tiểu thư nhà mình g.i.ế.c điên rồi!