Hà Giác ngơ ngác, “Cái gì?”
Tiểu lại giữ cửa còn ngạc nhiên hơn cả hắn, “Hà đại nhân, chuyện trong nhà ngài ầm ĩ như vậy, bị tạm thời cách chức chẳng phải rất bình thường sao?”
Hà Giác bị nghẹn một chút, phục hồi tinh thần chỉ muốn nói bình thường cái rắm!
Danh tiếng của quan viên đương nhiên rất quan trọng, nhưng chỉ cần không phải những chuyện vi phạm pháp luật rõ ràng như loại hiệp kĩ*, thì chuyện riêng tư trên dưới thường đều nhắm một mắt mở một mắt, cho dù trước đây có người sủng thiếp diệt thê suýt nữa khiến nhi tử mình gặp nguy hiểm, cũng xôn xao dư luận thậm chí tấu chương buộc tội không ngừng đến trước ngự tiền, cuối cùng không phải cũng chỉ bị phạt đóng cửa suy nghĩ lại và giảm nửa năm bổng lộc hay sao? Hắn còn lâu mới đến mức đó, mà hai nhà đã thỏa thuận xong, sao hắn lại bị tạm thời cách chức?
Hà Giác hoàn toàn không nghĩ đến người ta là trọng thần trong triều có công với xã tắc, Hoàng thượng còn cần dùng người ta, còn hắn là một quan nhỏ ngũ phẩm không có gì so được với người ta, phản ứng lại chỉ cho rằng người Từ gia đã được lợi ích còn cắn không buông, lập tức mặt tối sầm lại.
Tiểu lại giữ cửa không quan tâm đến sắc mặt của hắn, “Hà đại nhân xin mời, đây chính là thời điểm làm việc, nếu để mọi người thấy ngài đứng ở đây như một cái cột, không biết thì còn tưởng rằng Lại Bộ của chúng ta xảy ra chuyện gì nữa.”
Hà Giác mặt càng tối, “Ngươi!”
Trước mặt Diêu Dao mất mặt, trước mặt Từ gia không đứng thẳng thắt lưng được, ở nhà phải nghe Hà mẫu thở dài, phải đối diện với ánh mắt thất vọng rõ ràng của Hà phụ, giờ lại bị một tiểu lại thất phẩm châm chọc, Hà Giác dù có tu dưỡng tốt đến đâu cũng không thể nhịn nổi, đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy châm chọc—
“Ui, không phải Hà đại nhân sao?”
Trên đời này có người thích nịnh bợ lấy lòng, tự nhiên cũng có người không ưa nổi, người trước mặt là Đồ Thắng, luôn không vừa mắt với bộ dạng Hà Giác, rõ ràng dựa vào nhà của thê tử mà vẫn tự cho lão tử là đệ nhất thiên hạ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-29-nguyen-phoi-khong-de-choc-29.html.]
“Không thể không khen Hà đại nhân chứ, tố chất tâm lý chịu đựng này thật sự là một trong những bậc nhất, không bị ảnh hưởng chút nào mà chỉ trong vài ngày đã sinh long hoạt hổ, ta nói Từ gia cũng thật là người phúc hậu, xảy ra chuyện bị đánh vào mặt mũi như vậy mà chỉ nhẹ nhàng bỏ qua, khó trách vì sao mọi người đều hâm mộ Hà đại nhân đấy.”
Mỗi câu nói của Đồ Thắng nghe như lời khen, nhưng lại khiến Hà Giác cảm thấy như bị đ.â.m vào tim, trong khi muốn phát tác cũng không thể, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên vừa xanh vừa trắng.
Đồ Thắng cười tươi tiếp tục đ.â.m chọc, “Nói thật, việc tạm thời cách chức có thể với người khác như trời sập, nhưng với Hà đại nhân thì không có gì to tát, Từ thượng thư theo hoàng thượng ra ngoài, không có công lao cũng có khổ lao, nếu ông ấy nguyện ý cầu tình cho Hà đại nhân, thì Thánh thượng nhất định sẽ nể mặt Từ thượng thư, nếu không còn có tiểu Từ đại nhân, trước đây không phải đã được Thánh thượng khen ngợi sao? Có quan hệ thông gia như vậy, Hà đại nhân cứ yên tâm đi.”
Đúng là từng câu từng chữ đều chỉ trích hắn là một kẻ vô dụng, chỉ biết dựa vào thê gia!
Hà Giác ghét nhất chính là điều này, tức đến mức toàn thân run rẩy muốn tiến lên lý luận với Đồ Thắng, nhưng thấy Đồ Thắng thấy lợi mà rút lui, quay sang chào hỏi các đồng liêu khác, ánh mắt của những người khác nhìn hắn cũng phần lớn mang vẻ xem kịch hay hoặc châm chọc, thậm chí có vài người còn lộ vẻ bội phục, Hà Giác đầy tức giận giống như một quả bóng bị chọc thủng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại sự khó hiểu.
Đúng vậy, hắn nuôi một ngoại thất, lại còn bị Diêu Dao bắt quả tang, nhưng nói đi nói lại chỉ là chuyện riêng của hắn, mà giờ đây không phải đã được xử lý ổn thỏa rồi sao?
Giống như những người trước mặt này, ngoại trừ Đồ Thắng và một vài người cá biệt, ai mà không có đầy chuyện hậu viện oanh oanh yến yến? Hôm nay ngoại thất này gây chuyện, ngày mai ai biết thông phòng nào lại nảy sinh tâm tư không nên có, thường ngày không phải đều lấy đó ra làm trò cười mà trêu chọc nhau sao? Thậm chí khi nói về hắn, cũng không ít lần bảo hắn mau chóng nạp một người thiếp để kéo dài hương khói, không thể vì Từ gia có địa vị cao mà không cần con cái, sao đến lúc này lại hoàn toàn thay đổi sắc mặt như vậy?
Mỗi bước mỗi xa
Có lẽ vẻ mặt bất ngờ của hắn quá rõ ràng, mọi người không khỏi lần lượt trao đổi ánh mắt.
Hà Giác từ trước đến nay tự coi mình cao vời vợi, trong số những người có mặt thật sự không ai có nhiều giao tình với hắn, hơn nữa cùng làm quan trong triều, mọi người đều rất thực tế, trước đây nhìn Hà Giác một cái là quan hệ thông gia của hắn có thực ực, có sự chỉ điểm của Từ gia, tương lai có hy vọng, tự nhiên việc thiết lập mối quan hệ trước là không tồi.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, nếu bọn họ nói đến mức này mà không nghĩ đến việc cứu vãn, thì hoặc là ngu ngốc hoặc là quá coi trọng bản thân, loại người này ở triều đình, cho dù Từ gia có thể bỏ qua chuyện cũ thì cũng có được tiền đồ lớn gì? Thậm chí dựa vào sự ngu ngốc này, sau này không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, không thấy Hạ tri huyện biết chuyện mà suýt bị kéo xuống nước sao? Lúc này ai cũng quyết tâm giữ khoảng cách với Hà Giác.