Buổi sáng sớm, sương còn vương trên lá, Mặc Vân đứng trước bên cạnh chiếc võng của Nhược Hy.

Anh bình thản, ánh mắt kiên nghị nhìn cô.

- Hôm nay ngươi tập cho chúng ăn đi, đã lớn hơn một chút rồi.
Giọng anh không một chút dịu dàng.

Nhưng Nhược Hy biết đây là một cơ hội.

Dù là trách nhiệm nặng nề, cô cảm thấy lòng mình sáng lên, giống như tìm được mục tiêu để chứng minh bản thân.

- Thưa ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nhược Hy khẽ cúi đầu, ánh mắt lấp lánh.

Sau đó cô đi theo Mặc Vân đến khu vực nuôi dạy sói con.

Từ đó, mỗi ngày Nhược Hy đều bận rộn với việc chăm sóc và luyện tập cho bầy sói nhỏ.

Dù vụng về và chưa quen với việc thuần hóa động vật hoang dã, cô không lùi bước.

Cố gắng học cách giao tiếp, hiểu hành vi của chúng, từng bước trở nên quen thuộc với vai trò mới.

Một hôm, khi Nhược Hy đang ngồi chăm sóc cho sói con, Phong Hàn - người mới gia nhập bộ tộc với nhiệm vụ huấn luyện sói trưởng thành - xuất hiện.

Anh cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn cô.

- Không ngờ nô lệ yếu đuối như cô lại được giao nhiệm vụ quan trọng như vậy. Lẽ nào trong bộ tộc thiếu người đến mức phải nhờ vả những kẻ vô dụng?
Phong Hàn nhếch môi cười mỉa mai.

Lời nói của Phong Hàn như một nhát dao, nhưng Nhược Hy chỉ siết chặt tay, cố gắng không để anh thấy sự tổn thương.

- Tôi chắc chắn sẽ làm được! Không cần ngài bận tâm! 
Cô đáp lại, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh.

Phong Hàn cười nhạt, liếc qua bầy sói con.

- Chăm sóc chúng là một chuyện, còn bảo vệ chúng lại là chuyện khác. Đừng nghĩ chỉ vì bầy sói này mà cô có giá trị trong bộ tộc.

Cứ mỗi lần gặp Nhược Hy, Phong Hàn không ngừng buông lời châm chọc và coi thường, làm cô cảm thấy nặng nề.

Nhưng Nhược Hy quyết không để thái độ của anh ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình.

Cô kiên trì học hỏi, từng chút một trưởng thành hơn trong vai trò chăm sóc bầy sói con.

Một buổi sáng, khi ánh mặt trời còn chưa lên cao, một tiếng gầm vang lên khắp khu vực bầy sói.

Nhược Hy giật mình, tim đập thình thịch khi nhận ra có thứ gì đó đang tiến gần.

Trước mặt cô là một con gấu lớn với cặp mắt đỏ ngầu, tỏ rõ sự hung hãn.

Nhược Hy đứng chắn trước bầy sói con, mắt không rời khỏi con thú dữ.

Cô không có thời gian suy nghĩ hay gọi ai giúp đỡ, vì biết chỉ có thể dựa vào bản thân mình để bảo vệ chúng.

Cô nhanh chóng đảo mắt xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó có thể làm vũ khí.

Đúng lúc ấy, cô phát hiện một chiếc thương dài - thứ vũ khí mà một chiến binh nào đó đã vô tình bỏ quên ở đây.

Không do dự, cô nhặt lấy cây thương, nắm chặt tay vào cán, ánh mắt kiên quyết.

Trong lòng cô vang lên những lời nhắc nhở của Mặc Vân.

"Một chiến binh phải dũng cảm và quyết đoán trong mọi hoàn cảnh."

Con gấu đen gầm lên, lao tới như vũ bão.

Nhược Hy không chùn bước, cô vung mạnh cây thương, chờ thời điểm hoàn hảo khi nó lao tới gần.

Trong tích tắc, cô dùng hết sức bình sinh phóng mạnh cây thương vào ngực con thú, đâm trúng mục tiêu với một nhát thật sâu.

Con gấu chững lại, gầm lên đau đớn.

Máu trào ra từ vết thương, nhưng cơn đau càng kích động sự hung dữ của nó.

Nó nhanh chóng tiến lên tấn công cô, hất mạnh một cái, cô ngã nhoài ra đất.

Nhược Hy cố gắng đứng dậy, lùi lại, tay run lên, nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra sự kiên định.

Cô biết mình đã làm tất cả những gì có thể.

Ngay lúc ấy, từ xa, Mặc Vân và Phong Hàn nghe thấy tiếng động lớn và vội vàng lao đến.

Vừa đến nơi, họ bắt gặp cảnh tượng Nhược Hy đang đứng kiên cường giữa bầy sói con, đối mặt với con gấu dữ.

Phong Hàn và Mặc Vân lập tức hành động.

Mặc Vân xông tới phía trước, còn Phong Hàn bọc hậu bảo vệ.

Nhìn thấy cô đang bị thương nhẹ nhưng vẫn kiên cường bảo vệ bầy sói, Mặc Vân nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự thán phục.

Anh vung mạnh thanh kiếm, tiến tới tấn công con gấu, kết liễu nó chỉ bằng vài đường kiếm điêu luyện.

Con gấu cuối cùng ngã xuống, hơi thở nặng nề rồi chìm vào cõi chết.

Phong Hàn quay sang Nhược Hy, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên.

Lần đầu tiên, trong lòng anh dấy lên một cảm giác khác lạ khi nhìn thấy lòng dũng cảm và sự kiên cường của cô.

- Ngươi không sợ sao?
Phong Hàn hỏi, giọng nói có chút mềm mại hơn, nhưng vẫn lẫn chút khó chịu.

Nhược Hy thở dài, cố nén đau nhói ở cánh tay.

- Sợ thì sao chứ? Có đuổi được nó đi không? Bảo vệ bầy sói này quan trọng hơn.

Phong Hàn im lặng, có chút xấu hổ vì sự coi thường của mình trước đó.

Mặc Vân bước tới, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được sự hài lòng.

- Ngươi làm tốt lắm, Nhược Hy. Tuy nhiên, lần sau nhớ cẩn thận hơn. Đừng mạo hiểm như thế nếu không cần thiết.

- Vâng, thưa ngài.
Nhược Hy cúi đầu, mỉm cười đáp.

Từ ngày đó, Phong Hàn không còn thẳng thừng coi thường Nhược Hy nữa.

Thay vào đó, tuy vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh dành cho cô đã thay đổi.

Trong lòng Phong Hàn, một sự tôn trọng âm thầm dần nhen nhóm dành cho cô gái nhỏ bé nhưng kiên cường ấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play