Mặc dù đã trải qua thời gian bên nhau, Phong Hàn vẫn không dễ dàng từ bỏ định kiến của mình về Nhược Hy.
Mỗi khi thấy cô vui vẻ chơi đùa với lũ sói con – một khung cảnh không hợp với hình ảnh “nô lệ” mà anh luôn nghĩ về cô.
Anh không khỏi cảm thấy khó chịu, cảm giác gai mắt như một mũi nhọn len lỏi vào lòng anh.
Cảm giác ấy cứ lớn dần khiến anh đôi lần suy nghĩ, tìm cách gây khó dễ cho cô.
Anh không thể hiểu tại sao một “nô lệ” lại có thể khiến mình cảm thấy chướng mắt như vậy.
Thậm chí, hình ảnh cô hạnh phúc bên lũ sói con đôi khi còn làm anh nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, khi bản thân anh cũng từng vô tư và tự do như thế.
Một ngày nọ, sau khi gặp Dạ Ảnh, anh và bà ta bàn về kế hoạch huấn luyện bầy sói.
Phong Hàn đưa ra một sơ đồ, chỉ rõ cách bố trí vị trí của các con sói trưởng thành trong buổi huấn luyện diễn tập khi có xung đột xảy ra.
Những ý tưởng này không chỉ là một cách thể hiện quyền lực, mà còn là phương tiện để anh khẳng định vị trí của mình trong mắt Dạ Ảnh.
Khi kết thúc buổi thảo luận, anh ra khỏi lều và đi dạo xung quanh.
Anh nhận ra Nhược Hy đang ở cánh rừng bên cạnh.
Cô cẩn thận hái từng lá thuốc, vẻ mặt tập trung.
Sự chuyên tâm của cô khiến Phong Hàn cảm thấy bực bội và không thể ngăn mình lại gần.
Anh tiếp cận cô, nụ cười nham hiểm nở trên môi.
- Lại gặp ngươi ở đây sao, Nhược Hy? Ngươi tận tâm với lũ sói con nhỉ.
- Thưa ngài! Vì sói con bị bệnh, nên tôi chỉ muốn giúp chúng hồi phục nhanh hơn để không làm ảnh hưởng đến ngài.
Nhược Hy ngẩng lên, ánh mắt có chút e dè nhưng không thiếu phần cứng cỏi.
Sự tự tin và bình tĩnh trong lời nói của cô khiến Phong Hàn không hài lòng.
- Ngươi tốt với ta quá nhỉ?
Anh cất giọng điệu châm chọc.
- Vâng thưa ngài! Những nô lệ như tôi sẽ dốc hết sức để phục tùng chủ nhân của mình.
Nụ cười nham hiểm lại nở lên môi một lần nữa.
Anh từ từ rút trong túi ra một chiếc kim sắc nhọn, nâng lên trước mặt cô với vẻ đầy mỉa mai.
- Vậy thì, ta đang cần một chỗ để ghi lại một sơ đồ huấn luyện sói, đúng lúc giúp ngươi hiểu rõ công việc của ta hơn, ta nghĩ có thể dùng cơ thể ngươi làm giấy. Ta sẽ dùng chiếc kim này vẽ từng vị trí ngay đây, vậy khi cần ta sẽ dễ dàng nhìn thấy rồi!
Nhược Hy khẽ lùi lại một chút, ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, cúi đầu đáp lời một cách lễ độ.
- Thưa ngài Phong Hàn, tôi biết mình chỉ là một nô lệ nhỏ bé, công việc của tôi rất bận rộn, có thể sẽ không xuất hiện kịp lúc khi ngài cần. Vì vậy xin ngài hãy dùng cách khác.
Phong Hàn vẫn không nói gì, tiến tới gần hơn, ép cô lùi dần về phía sau.
Cô không còn lối thoát, lưng đã chạm vào thân cây lạnh ngắt.
Cô ra sức né tránh.
Anh nhanh tay giữ lấy cằm cô, ép cô dựa lưng vào thân cây.
Nhận thấy mối nguy hiểm, Nhược Hy hoảng loạn vùng vẫy, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt cô.
- Đừng có phản kháng!
Anh gằn giọng, tay cầm chiếc kim nâng lên gần làn da cô.
Nhược Hy thở gấp, đôi mắt mở to, hoảng loạn nhìn thẳng vào anh.
Trong giây phút căng thẳng, cả hai giằng co nhau, Nhược Hy cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của anh, nhưng vẫn bị Phong Hàn giữ chặt.
Nhìn thấy đôi mắt sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh của cô, Phong Hàn chợt dừng lại.
Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần một cử động nhỏ nữa thôi, môi họ có thể sẽ chạm vào nhau.
Đôi mắt anh mở lớn trong bất ngờ.
Đột nhiên, một cảm giác lạ lùng xộc thẳng vào tâm trí anh.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc chấn động trong lòng anh dường như đồng loạt bùng nổ.
Ngay khi nhận ra tình huống này, Nhược Hy vội đẩy mạnh anh ra.
Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước, cô cúi gằm mặt, nhưng vẫn giữ lễ phép.
- Xin lỗi, thưa ngài. Tôi còn việc phải làm, nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép rời đi.
Cô khẽ cúi đầu và rời đi, lòng nặng trĩu.
Phong Hàn thoáng sững lại, nhìn theo bóng dáng cô rời đi mà không khỏi bực tức và khó hiểu.
Anh chưa từng bị ai phản ứng lại theo cách này, đặc biệt là từ một người ở địa vị thấp hơn.
Nhưng sự khó chịu của anh không chỉ xuất phát từ việc Nhược Hy dám phản kháng.
Đó còn là nỗi lo sợ rằng có thể cô sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của mình, trở thành một người độc lập mà không cần phải phụ thuộc vào anh.
Tin tức về hành động của Phong Hàn nhanh chóng đến tai Mặc Vân.
Không chấp nhận việc cấp dưới của mình bị quấy rầy vô cớ, Mặc Vân tìm đến Phong Hàn với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
- Phong Hàn! Ngươi có thể là người phụ trách chính ở đây, nhưng đừng quên rằng người của ta không phải công cụ để ngươi tùy ý muốn làm gì thì làm. Đây là cảnh cáo lần cuối cùng. Nếu còn tiếp tục gây sự vô cớ, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.
Mặc Vân cất giọng trầm, mỗi lời như một mệnh lệnh.
Phong Hàn khẽ nhếch môi, cảm giác bị xúc phạm.
- Tôi không có ý định làm hại cô ta. Chỉ là một chút đùa giỡn. Chẳng lẽ chúng ta không thể làm chút gì đó thoải mái hay sao? Huống hồ cô ta chỉ là một nô lệ nhỏ nhoi mà thôi.
- Cho dù Nhược Hy chỉ là một nô lệ, nhưng nếu không làm sai, cô ấy không xứng đáng phải bị ngươi trêu chọc hoặc đe dọa chỉ để thỏa mãn sự vui đùa của mình!
- Nhưng cô ta chẳng có giá trị gì để tôi bận tâm. Tôi không thể để những kẻ yếu đuối làm ảnh hưởng mọi việc.
Phong Hàn đáp, vẻ kiêu ngạo vẫn hiện rõ.
- Ta nhắc lại lần cuối, cô ấy không đáng phải bị ngươi đối xử như vậy! Nếu để ta biết ngươi vẫn còn tiếp diễn, đừng trách ta không nương tay!
Phong Hàn im lặng, ánh mắt ngập tràn bất mãn.
Nhưng trong lòng cũng không thể phủ nhận phần nào lý lẽ của Mặc Vân.
Anh chỉ có thể cúi đầu nhẹ, ngầm chấp nhận lời cảnh cáo, dù lòng vẫn còn sục sôi cơn giận.
Sau khi Mặc Vân rời đi, Phong Hàn quay lại cánh rừng nơi Nhược Hy vừa rời đi.
Những suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng anh khiến anh không thể bình tĩnh.
Liệu có phải chính những hành động và suy nghĩ của mình đang dần khiến anh trở thành một kẻ mà anh ghê tởm?
Anh ngồi xuống, tự hỏi rằng liệu có ngày nào đó mình có thể chấp nhận những thứ mà anh đang khước từ, từ Nhược Hy đến chính con người mà anh đã chọn trở thành.