02
Tôi sững sờ nhìn chị.
Vẻ mặt của chị rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Chị hít một hơi thật sâu, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi xinh đẹp của chị, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi.
Chị hỏi tôi: "Em còn nhớ ngày bố mẹ cãi nhau rồi ly hôn không?"
Tôi khẽ gật đầu.
Sáng hôm đó, chị bảo tôi dẫn em trai đến công viên chơi
Khi chúng tôi về đến nhà, mẹ ngồi trên ghế sofa, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nói rằng bố đã đi rồi.
Ngay sau đó, chị chậm rãi kể cho tôi một điều khiến tôi vô cùng sợ hãi.
Hôm đó, chị đã biết trước bố sẽ đề nghị ly hôn với mẹ nên sáng sớm đã bảo tôi dẫn em trai ra ngoài.
Còn chị ở trong phòng, lắng nghe tiếng cãi vã của bố mẹ vọng ra từ phòng khách.
Lúc đó, tâm trạng chị rất tệ, không muốn dính líu đến chuyện của bố mẹ nên cứ ở trong phòng không ra ngoài.
Ban đầu tiếng cãi vã rất to nhưng chỉ khoảng năm phút sau bỗng dưng phòng khách im lặng hẳn.
Chị không yên tâm nên rón rén mở cửa bước ra.
Phòng khách trống không.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ nhà vệ sinh.
"Mẹ?"
Chị khẽ gọi.
Không có ai trả lời.
Chị bước đến cửa nhà vệ sinh.
Cửa chỉ khép hờ, chị ghé mắt nhìn qua khe hở.
Khi kể đến đây, chị lại hít sâu một hơi, như đang cố nén sự sợ hãi.
Giọng chị run run:
"Chị thấy cả đầu mẹ ngập trong bồn tắm. Trên sàn có mấy mảnh móng tay bị gãy. Nước trong bồn đỏ lòm. Mẹ nằm đó bất động, rõ ràng là… Lúc đó chị sợ đến cứng người. Khi bình tĩnh lại chị lập tức đẩy cửa xông vào nhưng em biết không… Chị chẳng thấy gì cả.”
Xác của mẹ biến mất ngay trước mắt chị. Chị sững sờ, tưởng mình hoa mắt. Nhưng ngay giây sau, tiếng mẹ vang lên từ phía sau lưng chị. Toàn thân mẹ ướt đẫm, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt. Chị thấy móng tay mẹ gãy mất mấy chiếc nhưng trông mẹ không giống cảm thấy đau đớn.
Mẹ nhẹ nhàng hỏi chị có nhìn thấy gì trong nhà vệ sinh không?
Chị giả vờ như không thấy gì, chỉ lắc đầu.
Lúc đó chị có cảm giác nếu như mình nói rằng nhìn thấy thì có lẽ hậu quả có lẽ sẽ rất đáng sợ.
Bởi vì giọng mẹ nghe như chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng ánh mắt mẹ lại nhìn chằm chằm vào chị!
Nghe xong những lời của chị, tôi nổi hết da gà.
Theo lời chị, rõ ràng mẹ không còn là người sống nữa.
Nhưng tôi rất khó tin rằng mẹ - người luôn sống chung với chúng tôi lại là một người đã chết.
Chị cả bất ngờ nắm chặt tay tôi: "Em có nghe đến lời đồn này chưa? Người chết sẽ không để cho em biết họ đã chết. Nếu em biết rồi em cũng chẳng còn sống bao lâu nữa.”
"Em có biết vì sao bố tự tử không? Vì ông ấy sợ, ông ấy đã lỡ tay giết mẹ."
"Khi em chuẩn bị ra đầu thú nhưng lại phát hiện người mình giết vẫn còn sống, cảm giác đó sẽ thế nào?"
"Thằng bé chắc chắn đã phát hiện ra bí mật mẹ không còn là người sống nữa nên mẹ đã giết nó. Em chưa biết bí mật này, mẹ vẫn là một người bình thường. Nhưng khi em phát hiện ra rồi, mẹ sẽ tìm mọi cách để giết em."
Tay chị run rẩy không kiểm soát.
Đột nhiên ánh mắt chị dịch về phía đuôi mắt.
Không biết mẹ đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, lặng lẽ nhìn chúng tôi chằm chằm:
"Hai chị em đang nói chuyện gì vậy?"
Tôi có thể cảm nhận rõ tay chị khẽ run lên.
"Mẹ, con đang bảo em đừng tự trách mình về cái chết của thằng bé nữa."
Nghe xong lời chị, mắt mẹ lập tức đỏ hoe.
Cả người mẹ lảo đảo, khó nhọc vịn lấy tay nắm cửa:
"Tiểu Ngọc, mẹ có một bưu kiện dưới nhà, con đi lấy giúp mẹ nhé."
Chị cả lo lắng nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu rồi đi ra ngoài.
Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Mặt mẹ tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
Những lời chị cả vừa nói khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi khi đối diện với mẹ.
Tôi khẽ nhích người lùi lại một chút.
Mẹ đột nhiên tiến sát lại, mắt mở to, mí mắt khẽ rung:
"Tiểu Nhu, em trai con đã bị chị con giết chết."