Toa Dư vờ như không thấy nữ quỷ xin tha, đi đến trước mặt nữ quỷ túm chặt tóc cô ta, sau đó rút chiếc d.a.o găm giữa trán, nắm chặt trong tay.

 

“Nói? Sao mi biết tên của ta là Lạc Vân Chi? Còn biết tất cả mọi chuyện và thân thế của ta? Ai sai mi tới?”

 

Nữ quỷ choáng váng, người này có phải Lạc Vân Chi hay không?

 

Nếu đúng, tại sao lại trở nên lợi hại như vậy? Nếu không phải, tại sao lại tự nhận là Lạc Vân Chi?

 

Từ cổ chí kim đều biết lệ quỷ rất kiêu ngạo, khinh thường dùng thân phận của người khác.

 

Tròng mắt nữ quỷ đảo vài vòng, sau đó hướng về phía Toa Dư lấy lòng cười cười.

 

“Chị à, không ai sai tôi tới, tôi c.h.ế.t đã rất lâu rồi, muốn tìm một thân thể, vừa vặn đi ngang qua nhà cô, nhìn thấy cô rất tuyệt vọng, có vẻ không muốn sống, cho nên mới quấn lấy cô…”

 

“Tôi thật sự sai rồi, cô thả tôi đi, về sau tôi không dám nữa, tôi đảm bảo!”

 

“A, thả mi~” Nếu bỏ qua vết sẹo lớn trên mặt, có thể nói Toa Dư lúc này vừa vô hại vừa thanh lệ.

 

“Đúng đúng… Cô tha cho tôi đi, sau này nhất định tôi sẽ không làm ra chuyện giống thế này nữa!”

 

Nữa quỷ liên tục gật đầu, vui vẻ ra mặt, cho rằng bản thân đã lừa gạt được thiếu nữ trước mắt.

 

Mà không thể nghĩ được, giây tiếp theo, Toa Dư xoay con d.a.o trong tay một vòng hoàn mỹ, sau đó đ.â.m một nhát vào thân thể nữ quỷ.

 

“A a a a a a a! Dừng tay!”

 

Cô ta hét lên thảm thiết, khuôn mặt nháy mắt thay đổi, vẻ mặt lấy lòng rất nhanh đã chuyển sang căm phẫn, oán độc.

 

Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Toa Dư: “Cô… Cô dám làm như vậy với tôi? Cô có biết tôi là ai hay không?”

 

Toa Dư cất tiếng cười nhạo.

 

“Ta đếch cần quản mi là ai! Lúc trước có kẻ đứng trước mặt ta kêu gào như vậy, đã bị ta ném xuống biển làm mồi cho cá, như vậy thì tính là gì?”

 

Toa Dư rút d.a.o ra, sau đó lại đ.â.m nhát nữa.

 

Vừa ngược quỷ vừa hỏi: “Rốt cuộc ai sai mi tới? Nói hay không? Nếu không nói ta sẽ chặt mi thành tám khúc! Dù sao, quỷ cũng sẽ không chết.”

 

“Nếu ta dùng d.a.o cắt mi thành chín chín tám mốt khối, sau đó hợp chúng lại. Vừa hay ta đang rất nhàm chán, dùng những khối này làm trò chơi xếp hình! Mi thấy sao?”

 

Nữ quỷ đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, bị giọng điệu biến thái của Toa Dư làm cho càng thêm hoảng sợ, khí thế kiêu ngạo bị giảm hơn một nửa.

 

Cô ta không hề nghĩ tới việc bản thân dù đã thành quỷ, còn có kẻ làm cô ta đau đớn.

 

Nếu Lạc Vân Chi là thiên sư thì cũng là lẽ thường tình, nhưng cô không phải, trong tay không có bất kì pháp khí nào, chỉ tùy tiện dùng d.a.o gọt hoa quả cũng suýt làm cô ta hồn phi phách tán.

 



Nữ quỷ dần dần sợ hãi, run rẩy nói: “Cầu xin cô! Dừng lại đi!…. Ta nói, ta nói!”

 

Toa Dư vừa lòng, cà lơ phất phơ ngồi xuống, kéo tóc nữ quỷ ấn xuống mặt đất, dùng d.a.o vỗ nhẹ lên mặt cô ta.

 

“Nói sớm một chút có phải tốt hơn không? Tiểu bảo bối?”

 

Nữ quỷ bị thái độ không vui không buồn nói một câu bảo bối của Toa Dư dọa cho thiếu chút nữa tè ra quần, thành khẩn nói: “Tôi… thật ra tôi là em gái của Đông Yến Anh, tôi là Đông Tiểu Lan… lần này là chị tôi kêu tôi tới.”

 

“Tôi muốn chị ấy tìm giúp tôi một cơ thể, chị ấy nói cô là người thích hợp nhất, địa chỉ nhà của cô cũng là chị ấy cho!”

 

“Ô ô ô….. Ta đã nói hết rồi, bây giờ cô thả tôi đi được không?”

 

Đông Tiểu Lan khóc lóc xụt xịt, vừa sợ vừa hận.

 

Toa Dư nhướng mày: “Thả mi? Nếu lần này ta không thể chế phục mi, thân thể này còn không phải là của mi sao?”

 

“Mi hối hận vì hiện tại đụng phải tấm ván sắt, hối hận ăn năn không hề thật lòng. Loại có ý đồ xấu xa như mi, thả ra ngoài cũng sẽ gây tai họa cho người khác!”

 

Toa Dư vừa nói vừa cười, cô nhìn xung quanh phòng, tìm ra được một dây xích chó.

 

Đây là vật mà chó của nguyên chủ lúc còn sống dùng. Nguyên chủ sau khi bị trộm khí vận, ngay cả chó cũng c.h.ế.t theo.

 

Toa Dư dồn tinh thần lực vào xích chó, sau đó đeo lên cổ Đông Tiểu Lan.

 

Trên dây xích còn có một mặt thẻ, phía trên viết “chó của Lạc Vân Chi”.

 

Toa Dư cực kỳ hài lòng, giữ lại Đông Tiểu Lan còn có chút tác dụng. Tạm thời để cô ta làm chó một thời gian vậy.

 

Đông Tiểu Lan cảm thấy khuất nhục vô cùng.

 

Đôi mắt quỷ không hề có tròng, gắt gao nhìn chằm chằm Toa Dư, như cố gắng tìm ra sơ hở của cô, thừa cơ xông lên cắn xé cho hả mối nhục.

 

Nhìn bộ dáng không phục của nữ quỷ, hừ nhẹ một tiếng, không chút để ý nâng tay lên, tát một cái thật mạnh lên mặt Đông Tiểu Lan.

 

Đông Tiểu Lan đau đớn gào lên, Toa Dư mặt mũi vô cảm.

 

“Làm chó của ta, điều kiện thứ nhất là phải ngoan, lần sau còn dám trừng mắt như vậy với ta, ta sẽ rút lưỡi của mi ra trộn với rau. Đã hiểu chưa?”

 

“……..”

 

Trên mặt Đông Tiểu Lan hằn vết bàn tay, cô ta không dám lỗ mãng, khuất nhục mà cúi đầu.

 

Lúc này Toa Dư mới hạ tay xuống, buộc Đông Tiểu Lan ở trước cửa phòng ngủ, chậm rãi đi về phía phòng tắm.

 

003 ở trong đầu cô hưng phấn quơ chân quơ tay: [Ký chủ, ta khẳng định cô là người đầu tiên ở trong thế giới cấp S, buộc ác quỷ ở trước cửa làm chó trông phòng. Quả thực quá trâu bò!]

 

Cô hừ nhẹ: [Chỉ thuận tay thôi.]



 

_____________

 

Ánh đèn toilet sáng lên, chiếc gương phủ đầy bụi phản chiếu hình ảnh suy nhược của một cô gái.

 

Thiếu nữ làn da trắng nõn, dáng người tinh tế cao gầy, khuôn mặt thanh lệ xuất trần, đáng tiếc má phải có một vết sẹo lớn bằng bàn tay, phá hủy cả khuôn mặt. Thoạt nhìn xấu xí, dữ tợn.

 

 Trong nguyên tác, Đông Yến Anh xuất thân từ một trấn nhỏ xa xôi, gia cảnh nghèo khó, nên từ nhỏ đã tự ti.

 

Cô ta học cùng đại học với Lạc Vân Chi và Lạc Y Mi. Hai chị em nổi tiếng là bạch phú mỹ trong trường, cô ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét hai tiểu thư Lạc Gia.

 

Sau khi gả cho Văn Nhân Diệc, mới bắt đầu có cuộc sống tốt đẹp.

 

Văn Nhân Diệc không dấu diếm Đông Yến Anh bất kỳ chuyện gì, nên vụ khóa trường mệnh cô ta cũng biết rõ.

 

Cô ta biết, nếu đeo khóa trường mệnh lên sẽ hại c.h.ế.t cả nhà Lạc Vân Chi, nhưng cô ta vẫn tiếp nhận “ý tốt” của Văn Nhân Diệc.

 

Sau khi khí vận bị rút sạch, Lạc Vân Chi tan cửa nát nhà. Mà kẻ có vận đen đủi không ngừng là Đông Yến Anh, lại thuận lợi vô cùng, công việc lên như diều gặp gió, con trai trở nên thông minh sáng dạ, trong sinh hoạt mọi chuyện đều trôi chảy.

 

Cô ta vẫn còn tiếc nuối, Lạc Vân Chi dù trở nên nghèo túng, bệnh tật, nhưng vẫn rất xinh đẹp, xinh đẹp đến chướng mắt.

 

Người có khí vận cực mạnh xác suất thành sự sẽ càng lớn, nếu chuyện này nhằm vào người có khí vận kém, như vậy sẽ càng thêm linh nghiệm. (?)

 

Hiện giờ Đông Yến Anh đã là người có khí vận tốt, cô ta không quen với việc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Vân Chi, nên mặt Lạc Vân Chi tất nhiên sẽ bị hủy hoại.

 

Toa Dư sờ vết sẹo xấu xí trên mặt, khẽ cười nói.

 

“Muốn làm đối phương khó chịu, trước hết phải tấn công từ tâm lí.”

 

“Nếu đã thích ghen ghét như vậy, vậy sẽ làm cô ta càng căm ghét hơn, trái tim cũng bị cảm giác đố kị, ghen ghét cắn nuốt!”

 

“Lạc Vân Chi, những người cô muốn trả thù, một tên tôi cũng không để chạy thoát!”

 

Thiếu nữ khuôn mặt một nửa là thiên sứ, nửa còn lại là Tu La, dưới ánh đèn mập mờ càng thêm quỷ dị, đáng sợ.

 

[003]

 

[Hi, ký chủ tìm tôi có chuyện gì?] 003 vui sướng đáp lời.

 

[Còn nhớ lễ vật Tiểu Tang La cho ta không? Ta muốn dùng nó ở thế giới này!]

 

003 vui vẻ đến mức âm thanh điện tử biến đổi theo: [Tốt, tốt, quá tốt! Danh hiệu “Tuyệt Thế Mỹ Nhân” cuối cùng cũng được ký chủ sử dụng!]

 

[Danh hiệu Tuyệt Thế Mỹ Nhân: Người sử dụng sẽ trở thành tuyệt thế mỹ nhân, tuyệt sắc vô song. Ngoài ra còn ảnh hưởng tới tư duy của người xung quanh, làm bọn họ quên đi dáng vẻ ban đầu của người sử dụng.]

 

[Đinh! Đã sử dụng danh hiệu thành công. Chúc người chơi nhiệm vụ thuận lợi!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play