“Thiên sư? Đó là thứ gì?”
Toa Dư nhếch môi cười, tùy tiện nhặt chiếc d.a.o gọt hoa quả trên bàn lên, dồn tinh thần lực vào dao, sau đó dùng hết sức lực phi về phía nữ quỷ.
“Cmn! Ta là cha mi! Đã đau đầu, mi còn đứng bên cạnh tụng kinh, c.h.ế.t rồi mà còn không thành thật, xứng đáng làm quỷ suốt đời.”
Nữ quỷ bị d.a.o gọt hoa quả xuyên qua giữa trán, ghim trên bức tường, cô ta lớn tiếng kêu gào, đôi tay tái nhợt khẳng khiu như cành cây khô, không ngừng khua khoắng.
“Cô không phải Lạc Vân Chi! Rốt cuộc cô là ai?”
Toa Dư mặc kệ nữ quỷ, có thể dụ dỗ người nhà nguyên chủ đi tìm chết, hẳn không phải thứ tốt lành gì.
[003, gửi cốt truyện cho ta.]
[Ok ok.]
Thấy ký chủ nhà mình uy vũ, khí phách thu phục nữ quỷ, âm thanh 003 lộ ra sùng bái.
………..
Đây là thế giới có quỷ quái và thiên sư, con người sau khi c.h.ế.t sẽ biến thành quỷ.
Những người không có oán khí, khi c.h.ế.t sẽ trở thành quỷ linh bình thường, bảy ngày sau, hồn sẽ trở về địa phủ, tiến vào luân hồi.
Mà những kẻ có oán khí lớn, khi c.h.ế.t sẽ biến thành quỷ linh có tính công kích mạnh đối với con người.
Loại này có trăm loại cấp bậc, oán quỷ sơ cấp, ác quỷ trung cấp, lệ quỷ cao cấp, phía trên lệ quỷ là quỷ vương, mà trên quỷ vương là quỷ đế.
Cũng chính vì thế, thế giới này xuất hiện một đám người chuyên môn bắt ma hàng quỷ, bọn họ được gọi là thiên sư.
Mà nguyên chủ Lạc Vân Chi là con gái út của Lạc Gia.
Lạc Gia là gia tộc giàu có số một ở Hải Thị, cho nên từ nhỏ Lạc Vân Chi đã có cuộc sống như một công chúa, nhận tất cả sự yêu thương, bao bọc mà lớn lên.
Nhưng cũng vì mệnh cách quá tốt, là loại đại phú đại quý, khi sinh ra bầu trời xuất hiện mây tía, cho nên bị một thiên sư theo dõi, cướp đi nửa vận khí.
Thiên sư này tên là Trương Nhất Mục, là đại sư nổi danh trong giới Huyền Thuật, một năm sau khi Lạc Vân Chi ra đời, hắn được Lạc gia mời về vẽ cho Lạc Vân Chi một cái bùa bình an.
Sau đó hắn sợ ngây người, bởi vì hắn chưa từng gặp ai có mệnh cách phú quý như Lạc Vân Chi.
Vừa hay, hắn có một đồ đệ nhận nuôi từ nhỏ, tên gọi Văn Nhân Diệc, bởi vì mệnh cách quá xấu, từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, sống không quá hai mươi tuổi.
Hắn liền cướp đi một nửa mệnh cách của Lạc Vân Chi, để đồ đệ của mình tiếp nhận mệnh cách phú quý này.
Đương nhiên, hắn không nói cho người khác biết ý đồ của mình, loại suy nghĩ thiếu đạo đức này sẽ không ai đồng ý, huống hồ Lạc Gia còn là gia tộc giàu có số một Hải Thị.
Vì thế hắn liền nói hươu nói vượn, nói Lạc Vân Chi mệnh cách xấu, là mệnh c.h.ế.t yểu, cần phải vẽ một hình xăm trên người, mới có thể duy trì sự sống nếu không sẽ không sống quá mười chín tuổi.
Trương Nhất Mục ở Huyền Thuật có địa vị cao, tất cả người trong Lạc Gia không hề nghi ngờ.
Sau khi vẽ hình xăm lên người Lạc Vân Chi, Trương Nhất Mục chế tạo ra khoá trường mệnh, giao cho đồ đệ Văn Nhân Diệc.
Hình xăm và khoá trường mệnh cùng lúc phát động, sẽ đạt được mục đích đổi vận.
Từ đây, một nửa mệnh cách phú quý của Lạc Vân Chi, chuyển sang người Văn Nhân Diệc, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi vận mệnh sống không quá hai mươi tuổi, mà khoẻ mạnh lớn lên.
Cũng may, Lạc Vân Chi tuy rằng mất đi một nửa mệnh cách, nhưng vẫn luôn kiên cường sống sót.
Mà Lạc Gia nghe lời Trương Nhất Mục nói, đều tin rằng con gái có thể khỏe mạnh lớn lên tất cả là nhờ vào công lao của Trương đại sư.
Cho nên, Lạc Gia trả thù lao cho Trương Nhất Mục vô cùng hậu hĩnh.
Da mặt Trương Nhất Minh vừa dày vừa vô sỉ, hắn ngang nhiên nhận toàn bộ lễ vật, còn cho rằng bản thân chính là ân nhân của Lạc Gia.
Nhưng hắn vẫn còn chút lương tâm, trước khi c.h.ế.t dặn dò đồ đệ, khi hắn tròn 27 tuổi, phải gỡ khoá trường thọ đổi mệnh xuống.
Bởi vì, từ 8 tuổi Văn Nhân Diệc đã đeo khóa trường mệnh, mười chín năm sau khí vận được trộm tới đã được củng cố chắc chắn, không dễ dàng mất đi, cho nên không cần đeo.
Nếu vẫn tiếp tục đeo, khí vận của Lạc Vân Chi sẽ bị hút hết hoàn toàn.
Mà người bị hút hết vận khí, mệnh cách không chỉ trở nên hung ác cực điểm, còn gặp xui xẻo liên tiếp, người nhà cũng bị liên luỵ, cuối cùng c.h.ế.t đi trong sự thất vọng khốn cùng.
Trương Nhất Mục không muốn gây ra chuyện hại mạng người, mới dặn Văn Nhân Diệc tới 27 tuổi gỡ khoá trường mệnh xuống, khí vận đồ đệ trộm mười chín năm cũng đủ dùng cho cả đời.
Nhưng sự tình ngoài tầm kiểm soát đã xảy ra.
Văn Nhân Diệc yêu một cô gái, tên là Đông Yến Anh, Đông Yến Anh có mệnh cách giống hắn, từ bé tới lớn tai ách không ngừng, sống không quá 30 tuổi.
Hắn kết hôn cùng Đông Yến Anh, còn có con cái.
Bản thân hắn có mệnh cách xấu, Đông Yến Anh mệnh cách càng kém hơn, hai người họ kết hợp sinh ra đứa trẻ, mệnh cách kém càng thêm kém.
Ngay từ đầu Đông Yến Anh nói cô ta mệnh cách kém, làm Văn Nhân Diệc động chút lòng trắc ẩn, lúc cô ta sinh con, mẹ con hai người rơi vào tình cảnh nguy hiểm càng khiến Văn Nhân Diệc đau lòng không thôi.
Vừa vặn, hắn cũng bước sang tuổi 27.
Hắn nghĩ khoá trường mệnh đổi vận là của mình, tự hỏi trong lòng một phen, sau đó quyết định không làm theo lời dặn dò của Trương Nhất Mục.
Hắn không chỉ không phá huỷ khoá trường mệnh, còn coi nó thành vật đính ước, cho vợ con dùng.
Hai mẹ con thay phiên đeo, mỗi người mỗi ngày.
Một lớn một nhỏ, mệnh cách kém luân phiên hấp thụ khí vận của Lạc Vân Chi, chỉ nghĩ thôi cũng đoán ra được kết cục.
Chị gái Lạc Y Mi đột nhiên mất tích, nửa tháng sau, mới tìm thấy xác ở một nhà xưởng hoá chất, t.h.i t.h.ể chỉ còn lại một bộ hài cốt.
Lạc Vân Chi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của chị gái, suy sụp tinh thần, không cẩn thận bị ngã từ trên cao xuống, hai chân bị chặt đi mới giữ được mạng sống, lúc xuất viện còn bị một bệnh nhân tâm thần tạt axit huỷ dung.
Ngày xưa là tiểu công chúa của Lạc Gia, giờ đây biến thành kẻ tàn phế bị huỷ dung. Cuối cùng chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh, trốn tránh sóng qua ngày trong biệt thự bị niêm phong, thân tàn ma dại.
[Tâm nguyện của Lạc Vân Chi: Làm Trương Nhất Mục, Văn Nhân Diệc, Đông Yến Anh và Văn Nhân Kiệt đau đớn muốn chết, để bọn họ nếm trải mùi vị tan cửa nát nhà! Dù phải xuống địa ngục, cũng phải chịu đựng cảm giác tuyệt vọng, thống khổ thời thời khắc khắc!]
Sau khi báo cáo nhiệm vụ, 003 ra vẻ ngây thơ hỏi: [Trương Nhất Mục c.h.ế.t từ lâu rồi, làm sao khiến hắn đau đớn c.h.ế.t đi sống lại đây?]
Toa Dư:……….
[Không phải việc của mi, đi chơi đi.]
003 vui vẻ mà đi chơi.
__________
Tiêu hoá xong tất cả tin tức, Toa Dư ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ quỷ đáng sợ bị cô cố định trên vách tường.
Xem ra nguyên dù xui xẻo như vậy, mà vẫn có nữ quỷ tới đoạt thân thể của cô.
Thật mẹ nó xui xẻo.
Cô vận chuyển tinh thần lực chữa trị cơ thể từ đầu tới đuôi, nữ quỷ khiếp sợ nhìn Toa Dư chậm rãi đứng lên từ mặt đất.
“Cô… chân cô sao lại thế này? Cô rốt cuộc là ai? Hay cô cũng là quỷ? Chiếm được thân thể của Lạc Vân Chi trước?”
Nữ quỷ thấy Toa Dư càng đi càng gần, hiếm có mà hoảng loạng một phen.
Cô ta đã ở trong nhà Lạc Vân Chi một tuần.
Cô gái 19 tuổi này là một kẻ bất lực, chỉ biết trốn trong chăn khóc thút thít, bị mình quấn lấy, cũng chỉ biết sợ hãi mà chui vào trong chăn.
Làm gì có bộ dạng hung hãn như lúc này?
“Ngài là tiền bối lệ quỷ sao?…. Là tôi đã mạo phạm tiền bối, nếu ngài không vui, tôi lập tức rời đi, xin ngài giơ cao đánh khẽ!” Nữ quỷ ra vẻ đáng thương cầu xin.
Nữ quỷ cảm thấy Lạc Vân Chi nhất định bị quỷ bám vào, nói không chừng đây còn là một lệ quỷ cấp cao!
Nếu không một ác quỷ trung cấp như mình, tại sao không thể đỡ lấy nổi một đòn?