Trong hẻm nhỏ tối tăm, một thiếu nữ quần áo xộc xệch nằm cuộn tròn ở góc tường, đối diện là một đám côn đồ xăm trổ đầy mình, tay đ.ấ.m chân đá.
Trên người thiếu nữ đã phủ kín những vết thương lớn bé cùng m.á.u bầm, tiếng khóc tuyệt vọng của thiếu nữ cất lên nhưng không một ai tới cứu giúp.
“Cầu xin mọi người… buông tha cho tôi đi, tôi không trộm tiền của Tống Tuyết… cũng không có quyến rũ Hạ Tử Phi, tôi thật sự không quen biết anh ta…”
Bốp!
Tiếng bạt tai vang giòn phát ra từ mặt của thiếu nữ.
“Hả? Bây giờ mới bắt đầu xin tha rồi sao? Mày không phải là học sinh xuất sắc sao? Mày không phải rất thích việc đi báo cáo việc bọn tao bắt nạt mày sao?”
“Xuất thân nghèo mạt, hạ đẳng mà bày ra vẻ thanh cao, cái đám nghèo nàn hèn mạt được tuyển sinh, còn được thưởng tiền học bổng, nghĩ thôi đã thấy đến chó cũng nguyện ý đi học rồi, vậy mà mày còn ở đây ra vẻ thanh cao trước mặt tao!”
“Còn nữa, Tống Tuyết là tên mà mày có thể kêu à? Bọn tao đây là đang dạy dỗ người khác cách làm người, ai không biết điều gọi một câu Chị Tống chứ? Riêng mày, một cái đồ vật hạ tiện, còn dám trực tiếp kêu tên?”
Đánh một trận xong, tên cầm đầu túm lấy một mảng tóc của thiếu nữ, tàn nhẫn nói ra những lời này, lại hung hăng tát thêm một bạt tai, sau đó lột sạch toàn bộ quần áo ném trên mặt đất.
Thiếu nữ liều mạng dãy dụa, mặt mũi bầm dập,nhưng không thể tránh thoát, bị lột đến trần như nhộng nằm co rúm lại ở góc tường.
“Ha ha ha ha, mọi người nhìn nhìn người kia đi, xấu đến mù mắt ông đây!”
“Loại này có bán vào hu đèn đỏ cũng chẳng ai thèm mua”
“Mày chính là người dùng thân thể để quyến rũ Hạ Tử Phi? Dám cùng chị Tống tranh dành đàn ông, tao xem mày cũng chán sống rồi!”
Một đám người hùng hùng hổ hổ, sau khi chửi bới liền đ.ấ.m đấm đá đá.
“Tất cả tránh ra.”
Một giọng nữ ác lệt vang lên, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường, nói: “Cô ta chính là học sinh giỏi đấy, mọi người đừng nên thô lỗ quá, chúng ta hôm này thưởng cho học sinh giỏi ông món quà đặc biệt, quay lại một đoạn video, để cho mọi người đều có thể nhìn rõ bộ dạng của học sinh giỏi đi hahahaha…”
Một nhóm nữ sinh nghe lời mà tránh ra, đem thiếu nữ trần như nhộng Trên đất đặt vào chính giữa, cò cố tình kéo chân ra, chụp lại rất cả khoảnh khắc xấu hổ đến rõ ràng.
Mà đối diện vẻ chật vật của thiếu nữ này, là người được kêu chị Tống, một đầu tóc xoăn, mặt mày trang điểm tinh xảo, thảnh thơi mà giơ điện thoại đến gần thiếu nữ.
Mắt thấy hình ảnh trần như nhộng của mình bị chụp lại, thiếu nữ bị đánh đến cả người toàn là vết thương đột nhiên bạo phát sức mạnh, hung hăng giãy dụa.
“Không… buông tôi ra! Đừng chụp nữaaaaaa!”
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không thể tránh khỏi những chuyện này? Tôi chỉ muốn sống tốt mà thôi, tại sao các người không buông tha cho tôi? Tôi không làm sai chuyện gì cả, tôi không sai!”
Thiếu nữ trong nháy mắt bùng nổ sức lực quá lớn, nhóm đàn em nhuộm tóc âm mình, suýt nữa không thể giữ chặt người.
“Con mẹ nó! Mày còn dám trốn!” Một nữ sinh tóc ngắn nổi giận, hung hăng đạp một cước vào bụng thiếu nữ.
Thiếu nữ bởi vì thiếu ăn thiếu mặc, dinh dưỡng không đủ nuôi ư thể phát triển, lại yếu ớt bệnh tật, vì một đạp này mà trực tiếp đụng vào vách tường sau lưng, sau đó liền ngất xỉu.
Trên đầu thiếu nữ bị rách một mảng lớn, m.á.u tươi ồ ạt chảy.
“Sao nó ngất đi rồi?”
“Không phải nó c.h.ế.t rồi đấy chứ?” Nhóm nữ sinh này sỡ hãi hỏi nhau.
Tống Tuyết khinh thường mà cười nhạt một tiếng: “Loại người dê tiện từ khu nghèo nàn rách rưới tới, mạng sống còn dai hơn cả gián, sẽ không dễ dàng chết. Nếu cô ta thật sự c.h.ế.t ở đây, Tống gia cũng dễ dàng giải quyết.”
“Mấy người đem thùng rác bê kia lại đây, lấy thức ăn thừa cùng rác rưởi đổ lên, cho nó tỉnh táo lại.”
“Vâng, chị Tống!” Hai cái chó săn nhanh nhẹn, hưng phấn mà tiến lên, nâng thùng rác to lớn màu xanh lục tới, liền hướng trên đầu thiếu nữ dang nằm trong góc tường mà đổ lên.
Giây tiếp theo, thiếu nữ đột nhiên mở to hai mắt.
Tuyệt vọng, cùng sợ hãi trong mắt không thấy đâu, chỉ thấy trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng cùng khát máu, đây là đôi mắt của một kẻ điên, tràn ngập bệnh trạng hưng phấn và điên cuồng.
Hai người đang chuẩn bị đổ rác lên đầu thiếu nữ ngây ngẩn cả người.
Cả ba đều mơ hồ cảm thấy có chút không đúng,nhưng vì làm chuyện ác đã thực thạo nên hai người không suy nghĩ nhiều, cho dù đối phương đã tỉnh lại, cũng quyết định tiếp tục đem thức ăn thừa đổ lên đầu thiếu nữ.
“Không phải mày thích nhặt rác bán lấy tiền sao? Hôm nay liền cho mày cùng đống rác rưởi này tiếp xúc thân mật một chút đi!” Hai người nói ra những lời tràn ngập ác ý.
Nhưng mà thùng rác còn chưa đổ xuống, thiếu nữ bỗng dưng giương mắt, cẳng chân mảnh khảnh đột nhiên đá lại đây.
Bịch!
Một chân này vừa nhanh vừa chẩn, khí lực đủ mạnh mẽ. Trong nhá mắt, hai người kia trực tiếp ngã vào bên cạnh thùng rác.
Thùng rác bị đụng trúng, văng lên cao khoảng 2 - 3m xoay đút 1 vòng, rác rưởi bẩn thỉu bên trong toàn bộ trút xuống hai người vừa nãy còn Lối quát tháo kia.
Loảng xoảng một tiếng, thùng rác từ không trung rớt xuống, vững vàng đứng chắn trước điện thoại của Tống Tuyết.
Ngõ nhỏ rơi vào trầm mặc.
Ngay sau đó, rất nhiều tiếng la hét xé tan đêm tối vang lên.
“Aaaaaaaaaaa…..!”
“Lương Tiểu Tiểu! Mày c.h.ế.t chắc rồi!”
Thiếu nữa trần truồng vừa đá bay thùng rác, đứng bất động ở góc tường, thưởng thức kiệt tác của chính mình.
Trong mắt cô điên cuồng cùng nghi hoặc đan xen nhau, cô cúi đầu đánh giá thân thể của mình.
Tựa hồ… cô sống lại?
Thiếu nữ vừa tỉnh lại như đã thay đổi thành một người khác.
Cô không phải là Lương Tiểu Tiểu, mà là Toa Dư, đến từ Liên Minh Tinh Tế, là hình phạm bị giam trong ngục, cũng là một người điên cuồng không kém bệnh nhân tâm thần.
Từng vì tàn sát cả một tinh cầu mà bị phán tử hình, linh hồn đã tồn tại 3758 năm, gia nhập vào Liên Minh Tinh Tế và trở thành linh hồn tồn tại lâu nhất. Bị thi hành án tử hình.
Thân thể của cô c.h.ế.t đi, linh hồn bị giam giữ trong ngục Hư Vô 3000 năm, người không ra người, quỷ không ra quỷ, điên cuồng hỗn độn.
Hiện tại là xảy ra cái tình huống gì?
Trong đầu Toa Dư đột nhiên xuất hiện một mảng ký ức, đầu óc đau đớn kịch liệt, đau nhức trên người cũng phát tác toàn bộ.
Nhưng những thống khổ này chẳng là gì đối với cô, ngược lại càng làm cô thêm hưng phấn.
“Đây là… đau đớn? Hiện tại mình có thể cảm nhận được đau đớn? Có được thân thể cảm giác thật tốt!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha………”
Tiếng cười điên cuồng làm những người đi ngang qua nổi da gà, một đám nữ sinh ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau, đây là bị điên rồi sao?
Toa Dư sắp xếp lại ký ức.
Người này tên gọi Lương Tiểu Tiểu, vốn đã chết, tự nguyện rời bỏ thân thể.
Bởi vì Lương Tiểu Tiểu đã sống lại hai lần. Đã cố gắng phản kháng lại số phận, nhưng mỗi một lần sống lại kết cục đều vô cùng thê thảm, cho nên liền dứt khoát từ bỏ lần trọng sinh cuối cùng.
Trong nhóm nữ sinh ngỗ nghịch chuyên ức h.i.ế.p người khác, đứng đầu là Tống Tuyết, hai đời trước quay chụp Lương Tiểu Tiểu sau đó tung lên mạng, bịa đặt cô là gái điếm cấp ba, còn nói Tiểu Tiểu có bệnh lây qua đường sinh dục.
Chờ tới khi Lương Tiểu Tiểu chịu đủ phỉ nhổ, liền bị nhà trường cho thôi học, cha mẹ thân sinh mới tìm tới cửa.
Hóa ra Lương Tiểu Tiểu năm đó bị giúp việc Phương Dương đánh tráo thân phận với con gái bà ta, cha mẹ thân sinh của cô kỳ thật là phú hào đứng trong top 10 tại đế đô. Là Lâm gia hiển hách, giàu ngang một quốc gia.
Mà con gái của người hầu nghiễm nhiên trở thành tiểu thư Lâm gia, vợ chồng Lâm gia đặt tên vị thiên kim giả là Lâm Dư Hàm, đem cô ta sủng lên tận trời, trở thành tiểu công chúa được mọi người nâng niu trong bàn tay.
Lâm Dư Hàm lớn lên xinh đẹp thiện lương, lại cầm kỳ thi nghệ không gì không biết, là ánh trăng sáng trong mắt của rất nhiều người.
Nhưng ở trong mắt Lương Tiểu Tiểu, Lâm Dư Hàm mới chính xác là ma quỷ.