Đám ma tu bị trói trụ trên đường cái, một số vẫn ở trong nhà nghe được âm thanh này, không hẹn mà cùng đồng loạt rùng mình, lộ ra biểu tình sợ hãi đến cực điểm.
Toa Dư cũng mặc kệ bọn hắn sợ hãi thế nào, mấy trăm năm qua, những kẻ này không biết đã hại không biết bao nhiêu nữ tử, chẳng lẽ những nữ tử đó không sợ hãi, không tuyệt vọng?
Hiện giờ, chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Toa Dư xách đại đao, nhảy từ trên mái nhà xuống.
Thực lực của nàng hiện giờ cuồn cuộn như biển, chỉ cần động ngón tay, sẽ có vô số huyết tuyến Huyết Ma Kinh tràn ra ngoài, chui vào trong thân thể của Ma tu.
Tiếng kêu tê tâm liệt phế không dứt bên tai. Toa Dư chịu đựng thống khổ để hấp thụ tu vi và giá trị sinh mệnh của những kẻ này. Cơ thể sẽ giống như có hàng ngàn con kiến bò loạn.
Muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Kêu đi! Kêu to lên!”
______________
“Ta thích nhất là nghe tiếng kêu thảm thiết của lũ người ác ôn các ngươi, quả thực còn êm tai hơn cả khúc nhạc tiên! Ha ha ha ha ha ha……..”
Toa Dư đi vòng quanh Cực Lạc thành một lượt, tìm ra những tên Ma tu còn sót lại, sau đó dùng Huyết Ma Kinh hút hết tu vi của chúng.
Nàng lạnh lùng nhìn biểu tình đau đớn vặn vẹo của đám Ma tu, sau đó ngửa đầu cười lớn, say mê điên cuồng.
003 hoàn toàn không dám tưởng tượng, thực lực của ký chủ lúc này đã là Đại La Kim Tiên, lại dùng Huyết Ma Kinh g.i.ế.c người, thì nàng sẽ phải gánh chịu phản phệ đau đớn tới chừng nào.
Loại thống khổ này chỉ sợ đến thần tiên cũng không chịu đựng được!
Nhưng nàng lại tùy ý, tươi cười vặn vẹo.
Toa Dư ở vị diện này vài chục năm, cuộc sống đã chịu đủ nghẹn khuất, buồn bực, nàng đánh không lại đám thần tiên ra vẻ đạo mạo kia, cũng đánh không lại đám Ma tu thực lực cao thâm, chỉ có thể mặc người xâu xé giẫm đạp.
Hiện tại không còn kẻ nào có thể uy h.i.ế.p đến nàng nữa!
Hấp thụ huyết tuyến suốt một canh giờ, những ma tu này mới chậm rãi c.h.ế.t đi.
Cấp bậc Ma tu ở Cực Lạc thành rất cao, hơn nữa lần này có hơn hai ngàn ma tu bị giết, thực lực của Toa Dư lại bành trướng.
Bản thân nàng cũng không biết mình đã mạnh tới mức nào.
Toa Dư nhìn thoáng qua những t.h.i t.h.ể khô quắt trên mặt đất, nhẹ nhàng phất tay, một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy tất cả tội ác cùng với tòa thành tội lỗi này.
Xong chuyện, Toa Dư phủi tay chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy một đạo âm thanh phẫn nộ từ phía sau truyền đến.
“Ngươi dám!”
“Phá hủy Cực Lạc thành của ta!”
Toa Dư quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân vận y phục màu đen hoa lệ, đang lao nhanh về phía nàng.
Nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, tà mị mà cuồng dã, không phải Mặc Diễn thì là ai?
Hai mắt hắn đỏ ngầu, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm, ma lực cả người phát ra ngoài toàn bộ, trên tay cầm trường kiếm, lao thẳng về phía Toa Dư, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa!
Keng ____
Cảnh Toa Dư m.á.u b.ắ.n tung toé không như trong tưởng tượng của Mặc Diễn.
Trong tay Toa Dư nắm chặt một thanh trường đao, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, liền chặn đứng lại công kích của Mặc Diễn.
“Ngươi!”
Hắn kinh ngạc thốt lên, không ngờ có kẻ ở hạ giới có thể chặn lại công kích của hắn.
“Ngươi không phải phàm nhân. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đừng nói là hạ giới, ngay cả trên Cửu Trùng Thiên, người có thể chắn kiếm của hắn chỉ có mình Tạ Nghiên Trì.
Nữ nhân này từ đâu xuất hiện?
Sau khi nhận được tin tức của Vạn Liễu, hắn lập tức đuổi tới đây, không ngờ khi tới nơi tất cả đã trở thành một mảnh phế tích.
Toa Dư tháo mặt nạ xuống, nhìn chằm chằm Mặc Diễn sau đó nở một nụ cười quỷ dị: “Ma tôn đại nhân, ngươi còn nhớ rõ ta không?”
Mặc Diễn nhìn Toa Dư, mày kiếm nhăn lại, hiển nhiên không còn nhớ rõ Thu Tố Y là ai.
Năm đó hắn đem lửa giận phát tiết lên người dân Lạc Thủy thành, rồi cùng Hồ Dao Dao tình chàng ý thiếp, mắt đưa mày lại, nào còn nhớ rõ trong tình yêu hoàn mỹ của bọn họ từng xuất hiện những pháo hôi phàm nhân này.
Toa Dư châm chọc cười, thì ra chỉ có Thu Tố Y là sống trong đau khổ hận thù, mà đầu sỏ gây tội một chút kí ức cũng không còn, chứ đừng nói tới áy náy.
Nàng giơ đại đao lên, chuẩn bị khai chiến cùng Mặc Diễn, liền thấy một đạo tiên khí đang dần dần hạ xuống bên cạnh Mặc Diễn.
Toa Dư hết nói nổi, lại là Hồ Dao Dao.
Đối phương một thân váy lụa vạn năm không đổi, tóc dài theo gió mà tung bay, da dẻ tựa bạch ngọc nõn nà không tì vết, bàn tay nhỏ bé, thon dài nắm lấy góc áo của Mặc Diễn.
“Mặc Diễn ca ca, sao lại thế này nha? Cực Lạc thành sao lại biến thành phế tích? Nữ nhân này là ai?”
Mặc Diễn vỗ đầu nàng ta trấn an: “Chỉ là một con kiến thôi, không quan trọng gì, Dao Dao ngoan, đi tìm chỗ cách xa nơi này một chút, chờ ta g.i.ế.c c.h.ế.t con kiến này, ngươi lại trở ra có được không?”
Hồ Dao Dao không vui mà bĩu môi, có chút không tình nguyện.
Mặc Diễn ca ca rõ ràng đáp ứng nàng ta bắt Đông Tang La cho nàng ta xử trí, nhưng đợi ở ma cung lâu như vậy, lại nghe được tin tức toàn quân ma tộc bị diệt!
Cho nên Hồ Dao Dao mới vội vã chạy tới tìm Mặc Diễn, lại chỉ thấy cảnh tượng trước mắt.
“Mặc Diễn ca ca, bọn họ nói Đông Li quốc có kẻ lấy một địch trăm vạn ma binh, kẻ đó là nàng ta sao?”
Nhận được ánh mắt xác định của Mặc Diễn, Hồ Dao Dao tức khắc tức giận bất bình mà nhìn Toa Dư: “Một nữ nhân như ngươi cũng quá ác độc đi! Ngươi dựa vào cái gì mà g.i.ế.c nhiều ma binh như vậy? Kia chính là một trăm vạn tánh mạng, đêm khuya nằm ngủ cũng không cảm thấy áy náy sao?”
Toa Dư: ????
Đại tỷ, ngươi không bị tâm thần đấy chứ? Những kẻ này tội ác chồng chất, mà ngươi chính là tiên nga trên Cửu Trọng Thiên, tiên ma bất đồng, ngươi lại ở nơi này đau xót cho ma tộc?
Ngươi cũng quá khôi hài rồi đấy!
Mặc Diễn đụng nhẹ vào chóp mũi Hồ Dao Dao, sủng nịnh nói: “Dao Dao, không cần tranh luận cùng loại người này, nàng không ngây thơ đáng yêu như ngươi, mà là ác như độc phụ, đợi ta đánh bại nàng, bắt nàng quỳ xuống xin lỗi ngươi.”
“Mặc Diễn ca ca vẫn là tốt nhất.” Hồ Dao Dao hạnh phúc mà rúc vào lồng n.g.ự.c Mặc Diễn, vẻ mặt ngọt ngào.
Toa Dư khinh bỉ hai kẻ đang diễn tuồng này, nàng chưa có động thủ là vì chờ cho họ diễn xem có thể ghê tởm tới mức độ nào, không nghĩ rằng lại ghê tởm tới độ muốn ói hết số thức ăn trong bụng.
Nàng thực sự không nhịn nổi.
“Hai vị, nói đủ chưa? Nói đủ rồi liền động thủ đi! Lải nhải dài dòng nghe thực phiền!” Toa Dư niết sống đao Trảm Tiên, liếc mắt nhìn hai tên hề kia nói.
Mặc Diễn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm.
Nữ nhân y phục màu đen kiêu ngạo này làm hắn nhớ tới một người nhiều năm trước, nàng cũng khiêu khích hắn bừa bãi như vậy. Tuy hắn đã tuyên bố lệnh truy nã ở ma giới, nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích của nàng.
Hay nàng chính là nữ tử trước mắt đây?
Mặc Diễn càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, thù mới hận cứ vàng chất cao trong lòng hắn đẩy Hồ Dao Dao sang một bên, đón nhận lưỡi đao của Toa Dư.
“Tất cả những kẻ dám phách lối trước mặt ta như vậy đều đã tan thành tro bụi, ngươi là kẻ có bản lĩnh!” Mặc Diễn tàn nhẫn nói.
Đao kiếm hai người liên tiếp va chạm, sinh ra những tia lửa, tạo thành sóng xung kích làm chấn động bốn phía, Hồ Dao Dao bị ảnh hưởng mà lùi về sau mười mét.
Nàng ta khiếp sợ nhìn Toa Dư, ngay sau đó trong lòng bùng lên ngọn lửa ghen ghét, nữ nhân này sao có thể mạnh mẽ như vậy?