Tổ chương trình phụ trách an toàn cho khách mời có một chiếc ca nô đậu gần đó. Có nhân viên nhìn thấy nhiều cá tôm như vậy bèn bàn bạc với nhân viên an ninh: "Hay là chúng ta thả lưới một mẻ nhé?"
Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì, giờ làm việc mà "câu cá" một chút chẳng phải rất bình thường sao? Họ quyết định bữa trưa sẽ ăn hải sản sống. May mà trên ca nô có sẵn mù tạt và nước tương, khỏi phải quay về lấy.
Long Thanh Thanh không để ý đến những người trên ca nô, cô đang bận hấp thụ linh khí thì cảm nhận được có hơi thở quen thuộc đang đến gần. Mở mắt ra, cô phát hiện là tôm hùm đất.
Tôm hùm đất giơ càng lên, ra sức diễn tả với Long Thanh Thanh. Hóa ra là Bồ Lao đã rời khỏi vùng biển này, đến nay đã một ngày chưa quay lại.
"Chuyện gì vậy, kể rõ cho tôi nghe!"
Tôm hùm đất nói: "Hôm qua, khi tôi và điện hạ Bồ Lao đang tu luyện thì không biết từ đâu xuất hiện một con cá voi, liên tục kêu. Điện hạ... ừm, tóm lại là điện hạ đã bỏ chạy, cá voi vẫn đuổi theo phía sau. Đợi đến khi tôi kịp phản ứng thì cả hai đã không thấy bóng dáng đâu nữa."
Long Thanh Thanh: "..."
Long Thanh Thanh rất bất lực, Bồ Lao rất sợ tiếng cá voi kêu, thế nào cũng không sửa được, dù chỉ là một con cá voi bình thường cũng có thể dọa cậu ta khóc thét. Không cần tôm hùm đất nói cô cũng biết, chắc là cậu ta lại bị cá voi dọa cho chạy mất dép rồi.
"Được rồi, tôi biết rồi." Long Thanh Thanh cảm thấy không có gì to tát, chắc là cậu ta bị lạc thôi. Với tu vi của Bồ Lao, không thể nào gặp nguy hiểm được. Lát nữa bảo đám hải sản nhỏ đi tìm xung quanh, có tin tức gì thì báo lại cho cô.
Long Thanh Thanh không coi việc Bồ Lao mất tích là chuyện gì nghiêm trọng, đuổi tôm hùm đất đi, bảo nó có việc gì thì quay lại báo cáo. Sau đó, cô liếc nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa dưới biển, thấy Đản Đản và Đóa Đóa đang bám vào mép ca nô, nhìn tổ chương trình ăn hải sản sống trên boong tàu.
Long Thanh Thanh: "..." Có cần vậy không?
Nhân viên an ninh nhìn hai đứa nhỏ, có chút lúng túng. Họ thả lưới xuống thì vớt được không ít hải sản, nhưng không thể cho khách mời nhí ăn, vi phạm quy định mất.
Một người trong số họ ho khan một tiếng: "Đản Đản, bây giờ đang phát sóng trực tiếp, nên chú không thể cho con được. Con có thể bảo mẹ con làm đồ ăn cho con."
Đản Đản chơi đùa dưới biển, tiêu hao rất nhiều thể lực, lại thấy người lớn đang ăn sashimi, bụng càng đói meo.
Đóa Đóa cũng l.i.ế.m môi: "Đản Đản, mình đói quá!"
"Vậy cậu đợi một chút, mình sẽ bảo mẹ làm đồ ăn ngon, chúng ta cùng ăn nhé." Đản Đản vỗ ngực, ra dáng tổng tài bá đạo y hệt bố. Sau đó, cậu bé bắt đầu gào lên: "Mẹ ơi, tụi con đói rồi!"
"Chờ một chút." Long Thanh Thanh tiện tay vớt vài con cá và tôm hùm, sau đó nhảy lên ca nô, định mượn dụng cụ nhà bếp của họ dùng một chút.
Nhân viên có vẻ khó xử: "Cô Thịnh, thế này không ổn lắm, có phải là vi phạm quy định chương trình không?"
Long Thanh Thanh cười khẩy: "Lúc các người vớt cá của tôi sao không thấy nói không ổn?"
Nhân viên: "..."
Nhân viên không thể phản bác, họ thật sự không nói được mấy con cá này không phải của Thịnh Thanh Thanh. Nếu không có Thịnh Thanh Thanh, đám hải sản nhỏ sẽ không tập trung đến đây, họ cũng không thể nào vớt được cá.
"Được... được rồi." Ăn của người ta thì phải nói năng phải phép, hơn nữa chỉ là mượn cái thớt thôi, họ có cung cấp thức ăn đâu.
Tuy tay nghề nấu nướng của Long Thanh Thanh không được tốt lắm, nhưng làm sashimi thì không thành vấn đề. Cô nhanh chóng xử lý mấy con cá và hai con tôm hùm to, lấy thịt cá và thịt tôm ra đĩa, tiện tay ướp lạnh.
Bên cạnh đĩa còn có mù tạt và nước tương đã pha sẵn, là cô dùng hai con cá đổi với nhân viên.
Long Thanh Thanh bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong trở lại lưng cá voi sát thủ, vớt hai đứa nhỏ lên, một lớn ba nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Ba đứa nhỏ tranh nhau ăn, trên mặt đều nở nụ cười, có lẽ đồ ăn tranh giành được thì ngon hơn.
Ngay cả Miêu Miêu, vốn không thích hải sản lắm, cũng cảm thấy khá ngon. Cô bé thậm chí còn nghĩ, rõ ràng mấy món hải sản này vốn rất ngon, sao qua tay La Yến lại trở nên kỳ lạ thế nhỉ?
Ừm, sau này ba người họ vẫn nên ăn sashimi thôi, vừa ngon vừa tiện, thật sự không cần phải học con người, cứ nhất thiết phải nấu chín đồ ăn.
Tổng đạo diễn đang ăn mì gói, vừa xem livestream của Long Thanh Thanh vừa xuýt xoa: "Ai bảo đây là show sinh tồn hoang dã, đây rõ ràng là đi nghỉ dưỡng! Ăn uống sung túc quá thể."
Ăn xong, Long Thanh Thanh đưa ba đứa nhỏ về hoang đảo. Đản Đản và Miêu Miêu thì không sao, nhưng Đóa Đóa là con người, đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Lúc về, Long Thanh Thanh tiện tay mang theo mấy con cá mà cô thấy khá ngon, định thêm bữa cho Phượng Ly Cửu. Không thể nào mẹ con cô ăn no nê bên ngoài, để anh ấy ở nhà đói meo được.
Long Thanh Thanh đưa cá cho Phượng Ly Cửu, sau đó bị các chuyên gia vây quanh. Đầu tiên, họ bày tỏ lòng biết ơn, rồi lập tức nói, mong cô có thể giúp đỡ thuyết phục rùa biển tìm vị trí con tàu đắm, để họ có thể trục vớt toàn bộ số cổ vật trên tàu.
Long Thanh Thanh nheo mắt, thầm nghĩ mấy người này có phải đang được voi đòi tiên không.
Tổng đạo diễn cũng ở bên cạnh thuyết phục, nếu đoàn phim của họ thật sự có thể giúp quốc gia tìm được con tàu đắm, nói ra ngoài cũng là một cách tuyên truyền, sẽ tạo ra bao nhiêu sức nóng đây.
Người của Cục Văn vật cũng nói, đến lúc đó chắc chắn sẽ ghi nhận công lao to lớn cho Long Thanh Thanh.
Long Thanh Thanh bị lải nhải đến phát cáu: "Để tôi gặp rùa biển rồi hỏi hộ cho, được hay không thì không dám chắc."
Mấy người này cũng không ép buộc, dù sao rùa biển cũng không phải con người, không có lý do gì phải giúp họ. Chắc là cuối cùng nếu nó thật sự có thể dẫn họ đi trục vớt tàu đắm, thì cũng là nể mặt Thịnh Thanh Thanh.
Lúc này, khán giả trong phòng livestream đã tranh cãi ầm ĩ:
[Trời ơi, trước đây tôi đã nghi ngờ Thịnh Thanh Thanh có thể nghe hiểu tiếng rùa biển nói, không ngờ lại là thật, lần này thì đúng là có bằng chứng rồi.]
[Làm sao có thể, tôi thấy chắc là để tạo hiệu ứng chương trình thôi.]
[Bạn có ngốc không, ai lại mời chuyên gia đến giúp Thịnh Thanh Thanh tạo hiệu ứng chương trình chứ.]
[Đừng nói chắc chắn như vậy, vẫn chưa tìm thấy tàu đắm mà. Cho dù cô ấy thật sự có thể nghe hiểu tiếng rùa biển nói, thì cũng phải đợi tìm thấy rồi mới biết.]
[Đúng vậy, biết đâu rùa biển xuống biển rồi tự nhiên biến mất thì sao.]
Các chuyên gia khảo cổ đang thảo luận xem ai sẽ mang số cổ vật này về trước, còn phải để lại mấy người chờ tin tức của rùa biển. Ngoài ra cũng phải liên lạc với đội trục vớt, chuẩn bị theo rùa biển ra biển sâu trục vớt tàu đắm.
Long Thanh Thanh nghĩ đến Bồ Lao mất tích, vẫn hơi lo lắng. Cô quyết định xuống biển, để đám hải sản nhỏ giúp đỡ tìm kiếm khắp nơi.
Sau khi xuống biển sâu, Long Thanh Thanh bắt đầu phóng thích long tức, nhanh chóng thu hút rất nhiều sinh vật biển kỳ lạ tụ tập bên cạnh cô. Cô bèn loan tin, nhờ chúng giúp đỡ tìm kiếm Bồ Lao.
Cứ như vậy, vừa bơi vừa loan tin, đồng thời dùng thần thức tìm kiếm. Chỉ là cô không cảm nhận được tung tích của Bồ Lao, ngược lại nghe thấy giọng nói quen thuộc. Một là của Ô Đình Vãn, còn một là... của lão Rùa.