Long Thanh Thanh coi như không thấy ánh mắt tha thiết của lão Rùa, phẩy tay ra hiệu cho ông ta có thể đi rồi.
Lão Rùa lại không muốn đi, "Điện hạ, lão thần còn có vài món pháp bảo, không biết Điện hạ có vừa mắt không." Lại thấy đám người kia đang nhìn bọn họ, bèn nói, "Hay là chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện."
Không thể để đám người kia nhìn thấy bảo bối của ông ta, nếu không nói không chừng lại muốn giao nộp cái gì đó.
Long Thanh Thanh không muốn nhận thuộc hạ, nên cũng không tiện nhận đồ của đối phương. Nhưng cô cũng không nói chết, "Chuyện này để sau hẵng nói, ông cứ về trước đi."
Lão Rùa cũng không dây dưa, nghĩ rằng bây giờ coi như đã tạo được mối quan hệ với Điện hạ rồi. Thực ra ông ta cũng hiểu vì sao Điện hạ từ chối, bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai, Điện hạ không thể nào lập tức tin tưởng ông ta được. Sau này ông ta sẽ đến mỗi ngày, Điện hạ rồi sẽ thấy được thành ý của ông ta, đến lúc đó sẽ bằng lòng giữ ông ta lại.
Lão Rùa được Long tức, tâm trạng thỏa mãn mà rời đi, nhưng trước khi đi còn liếc nhìn cháu trai mình một cái.
Ô Đình Vãn bất đắc dĩ thở dài. Anh ta nghĩ xem chuyện này rắc rối chưa, ngay cả lão tổ tông của tộc Rùa cũng nhúng tay vào.
Lúc hai người nói chuyện, Ô Đình Vãn cũng nghe thấy, biết lão tổ tông muốn làm Thừa tướng cho Rồng. Nhưng quyết định của lão tổ tông có phải quá vội vàng không, ông còn chưa biết tính cách của Thịnh Thanh Thanh thế nào, đã dám trực tiếp đứng về phía cô ta. Lỡ như cô ta là một con rồng tàn ác thì sao, làm Thủy quan cho cô ta chẳng phải là tiếp tay cho giặc hay sao?
Long Thanh Thanh không để ý đến màn trao đổi ánh mắt của hai con rùa, bởi vì Đản Đản đang kéo tay cô, nói rằng mấy đứa nhỏ muốn ngồi cá voi sát thủ ra biển chơi.
Đối diện với đôi mắt long lanh của con trai, Long Thanh Thanh không nhịn được bế con trai lên, hôn chụt một cái vào má cậu bé, "Vậy mẹ gọi cá voi sát thủ đến đón chúng ta nhé." Con trai do mình sinh ra, nhìn thế nào cũng thấy yêu quý.
Đản Đản cũng hôn loạn xạ lên mặt Long Thanh Thanh, "Mẹ thật tốt."
Lại nghĩ đến bố, Đản Đản từ trên người Long Thanh Thanh bò xuống, chạy lon ton về phía Phượng Ly Cửu, "Bố ơi, con với mẹ, Đóa Đóa và Miểu Miểu muốn ngồi cá voi sát thủ ra biển chơi, bố cũng đi với chúng con nhé?"
Phượng Ly Cửu nhìn Long Thanh Thanh, muốn đi; nhưng lại có hai đứa nhóc nghịch ngợm, anh lại từ bỏ ý định, "Bố phải ở nhà đan áo, mấy đứa đi đi."
Phượng Ly Cửu gần đây rất mê làm đồ thủ công. Anh phát hiện trong rừng có một loại cây, lá cây thon dài rất mềm mại, nhưng lại rất dai, khá thích hợp để đan áo. Tuy rằng tham gia chương trình sinh tồn trên hoang đảo cũng có quần áo dự phòng, nhưng Đản Đản mỗi ngày đều chạy nhảy khắp nơi trên đảo, mấy bộ quần áo kia đã hơi rách nát. Thế là anh quyết định đan cho Đản Đản một bộ quần áo, vừa hay để g.i.ế.c thời gian.
Mỗi ngày nấu nướng thật sự không tốn bao nhiêu thời gian, trước ống kính livestream lại không thể tu luyện, Phượng Ly Cửu buồn chán đành làm đồ thủ công cho đỡ buồn.
Thấy Phượng Ly Cửu không đi, Long Thanh Thanh cũng không để ý.
Chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng cá voi sát thủ từ xa, trên người Long Thanh Thanh cũng đã treo thêm hai đứa nhỏ, Miểu Miểu và Đóa Đóa. Còn Đản Đản, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, cậu bé nói rằng có thể tự bơi qua đó.
Một lớn ba nhỏ vui vẻ ra khơi chơi đùa, khiến những người đứng trên bờ vô cùng ghen tị.
Nhưng không lâu sau, bọn họ đã có việc để làm. Các chuyên gia của Cục Di sản Văn hóa Quốc gia đã đi trực thăng, đến hoang đảo với tốc độ nhanh nhất.
Vừa xuống máy bay, các chuyên gia đã đeo găng tay, cầm thiết bị chuyên dụng, bắt đầu giám định những chiếc đĩa bát và đồ trang trí bằng ngọc trong rương gỗ, cuối cùng bước đầu xác định là di vật từ thời nhà Tống.
Các chuyên gia vô cùng kích động, sau đó muốn bày tỏ lòng biết ơn đến người đã hiến tặng cổ vật - đồng chí Thịnh Thanh Thanh. Tất nhiên, chủ yếu là các chuyên gia cũng rất muốn biết con rùa biển kia rốt cuộc đã tìm thấy những cổ vật này ở đâu.
Tuy rằng họ không hiểu con rùa biển nói gì, nhưng dường như Thịnh Thanh Thanh có thể hiểu, nếu cô ấy có thể giúp hỏi thì tốt quá.
Đáng tiếc lúc này Long Thanh Thanh vẫn đang ở trên biển chơi đùa cùng ba đứa nhỏ.
Đản Đản đã xuống biển từ lâu, xung quanh cậu bé còn có rất nhiều hải sản xinh đẹp, đều là bị Long tức hấp dẫn tới.
Trên người Đản Đản tỏa ra mùi hương của Long Thanh Thanh, những loài hải sản này không những không làm hại cậu bé, mà còn chủ động đến gần cậu. Có con cọ vào người cậu bé, còn có con đã khai mở linh trí, tung Đản Đản lên cao rồi lại vững vàng đỡ lấy. Đản Đản vui vẻ cười khanh khách.
Đóa Đóa ngồi trên lưng cá voi sát thủ thấy Đản Đản chơi vui như vậy, vô cùng ghen tị, quay sang hỏi Long Thanh Thanh: "Dì Thịnh ơi, cháu có thể xuống chơi với Đản Đản không ạ?"
Đóa Đóa rất hiểu chuyện, biết làm gì cũng phải hỏi ý kiến người lớn trước. Hơn nữa trước khi đến mẹ cũng đã dặn, nhất định phải nghe lời dì Thịnh.
"Được chứ." Long Thanh Thanh thấy con bé mặc áo phao, chắc là không có vấn đề gì. Lại hỏi gấu trúc tinh bên cạnh, "Miểu Miểu, cháu có muốn xuống chơi không?"
Miểu Miểu là động vật sống trên cạn, cho dù đã thành tinh, vẫn có chút sợ nước biển, bèn lắc đầu. Nếu không phải vì muốn giả làm con nít, nếu không phải vì muốn làm thân với Đản Đản, con bé tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi sinh nông nổi ra biển đâu.
Long Thanh Thanh cũng không ép buộc, để đảm bảo an toàn, cô xuống biển trước, sau đó dang hai tay ra định bế Đóa Đóa xuống.
Đóa Đóa vui mừng khôn xiết, cười khanh khách lao vào lòng Long Thanh Thanh.
Long Thanh Thanh thả Đóa Đóa xuống biển, lại cảnh cáo đám hải sản không được làm hại cô bé. Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Long Thanh Thanh tiện thể nổi trên mặt biển hấp thụ linh khí.
Khi Long Thanh Thanh tu luyện, Long tức tỏa ra càng nhiều. Cũng vì vậy, mà thu hút thêm nhiều hải sản hơn nữa.