Vì sợ Long Thanh Thanh đợi lâu, Tôm Hùm Cẩm Tú vừa nhận được tin đã vội vàng báo tin, hy vọng cô có thể đích thân đến một chuyến.

Long Thanh Thanh cảm thấy chuyện này phải đi hỏi Ô Đình Vãn trước, dù sao anh ta cũng là người của Cục Quản lý Dị tộc, hiểu rõ hơn.

Cô gọi Ô Đình Vãn ra một góc, hỏi: “Cháu trai tôi bị người của Cục Quản lý Dị tộc các anh bắt rồi, anh giúp tôi hỏi xem cụ thể là chuyện gì, xem có cần tôi ra mặt không.”

“Cháu trai của cô?” Ô Đình Vãn kinh ngạc, “Loại cháu trai nào?”

Long Thanh Thanh: “...”

Long Thanh Thanh nhìn Ô Đình Vãn với vẻ mặt chán ghét, nghe xem, nói cái gì vậy, loại cháu trai nào là sao?

Ô Đình Vãn ho khan một tiếng, “Ý tôi là, cùng tộc với cô sao?”

“Đúng vậy, là Bồ Lao.” Long Thanh Thanh cảm thấy không cần phải giấu giếm, chắc người của Cục Quản lý Dị tộc đã điều tra thân phận của cô rồi, nên nói thẳng, “Cùng đến từ nơi tôi đến, mấy ngày trước không cẩn thận lên bờ, xảy ra xung đột với người của Cục các anh.”

Ô Đình Vãn vừa nghe đến Bồ Lao là biết ngay, Long sinh cửu tử, Bồ Lao là con của rồng và cóc, coi như là nửa đồng tộc với rồng, “Cô đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại đã.”

Ô Đình Vãn không dám chậm trễ, vội vàng liên lạc với đồng nghiệp ở Cục Quản lý Dị tộc để hỏi tình hình.

“Không có gì to tát,” Ô Đình Vãn nhanh chóng quay lại, cười nói, “Chủ yếu là cậu Bồ Lao không hiểu quy tắc của nhân tộc, cho nên... khụ, ý của Cục là, để cậu ấy học tập một chút pháp luật hiện hành, đợi thi đậu rồi mới có thể làm chứng minh thư yêu quái, sau này cũng tiện ra ngoài hơn.”

Thoạt nghe Long Thanh Thanh thấy cũng không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là muốn giam giữ Bồ Lao sao? Hơn nữa trong thời gian giam giữ còn phải học tập cải tạo, hiểu quy tắc rồi mới được thả ra.



“Tôi muốn đi gặp cậu ấy, anh sắp xếp được chứ?” Long Thanh Thanh định đi tìm hiểu tình hình trước, không thể cứ thế bỏ mặc cháu trai ở Cục Quản lý Dị tộc được.

“Có thể thì có thể, nhưng mà,” Ô Đình Vãn nghi ngờ nói, “Cô không phải còn phải tiếp tục ghi hình show ở đây sao?”

Long Thanh Thanh: “Tôi có thể đi vào buổi tối. Anh chỉ cần nói cho tôi biết đơn vị các anh ở đâu là được.”

“Vậy để tôi đi cùng cô.” Ô Đình Vãn lập tức xung phong nhận việc, “Vừa hay tôi về Cục còn có chút việc phải báo cáo.”

“Cũng được, vậy làm phiền anh rồi.”

Hai người hẹn xong, tối đó đều tắt livestream sớm, chuẩn bị đi đường biển. Long Thanh Thanh thì khỏi phải nói, tốc độ của rồng dưới nước cực kỳ nhanh, Ô Đình Vãn tuy là tộc rùa, nhưng rùa biển thành tinh tốc độ cũng không chậm.

Phượng Ly Cửu muốn đi cùng Long Thanh Thanh, nhưng lại không thể bỏ Đản Đản ở lại, cuối cùng đành thôi.

Đến bờ biển, Hạ Dương đã lái xe đến đón hai người.

Người phụ trách Cục Quản lý Dị tộc thành phố này vừa hay là họ hàng của Tôm Hùm Cẩm Tú - Hạ Dương. Nhưng anh ta không đi cùng, lúc này anh ta đang ở bên cạnh Bồ Lao không ngừng an ủi cậu, nói rằng điện hạ sẽ đến ngay.

Đến Cục Quản lý Dị tộc, Long Thanh Thanh lập tức đi gặp Bồ Lao.

Bồ Lao đang ủ rũ ngồi xổm ở góc tường, nghe thấy Long Thanh Thanh gọi mình, lập tức nhào tới. Giống như đứa trẻ bị oan ức, cuối cùng cũng đợi được người lớn đến đòi lại công bằng cho mình.

Long Thanh Thanh: “...”



“Được rồi. Cháu kể cô nghe xem, sau khi lên bờ cháu đã gặp chuyện gì. Cô sẽ làm chủ cho cháu.”

Thì ra, tuy Bồ Lao bị cá voi đuổi theo, nhưng cậu bơi rất nhanh, đã sớm bỏ xa cá voi từ lâu. Cũng vì cuống cuồng chạy trốn nên không để ý đã đến gần bờ biển. Mà chỗ đó lại là một điểm du lịch, lúc ấy có rất đông du khách đang bơi dưới biển hoặc chơi đùa trên bãi biển, vô cùng náo nhiệt.

Bồ Lao vốn định lập tức quay về biển, nhưng lại bị tiếng ồn ào thu hút. Vì đã được Tôm Hùm Cẩm Tú phổ cập khoa học kỹ thuật của nhân loại, Bồ Lao cũng khá tò mò về những con người này. Nghĩ bụng đã đến rồi thì nhân tiện quan sát một chút vậy.

Bồ Lao hóa thành hình người, lại sử dụng thuật che mắt. Tuy rằng lúc này người khác không nhìn thấy cậu, nhưng cậu vẫn có chút lén lút quan sát một hồi, sau đó mới đi về phía bãi biển.

Bồ Lao cố tình đi đến chỗ ít người, rồi phát hiện ra những người này đều đang cầm một vật nhỏ chọc chọc, cậu đoán đây chính là điện thoại mà Tôm Hùm Cẩm Tú đã nói. Ừm, nghe nói có rất nhiều chức năng, cậu cũng muốn có một cái.

Nhưng nghe Tôm Hùm Cẩm Tú nói sau khi lên bờ phải đến Cục Quản lý Dị tộc đăng ký trước, nhận chứng minh thư yêu quái, mới có thể tự do đi lại. Hơn nữa mua đồ cũng cần phải có tiền. Nhưng cậu không có tiền, phải làm sao đây?

Bồ Lao vừa muốn quay về biển, vừa thực sự tò mò, muốn quan sát kỹ những con người này, nên đã vô thức đi xa. Đến khi hoàn hồn lại, cậu đã đi theo sau một người, rời khỏi bãi biển.

Bồ Lao thấy người nọ đứng bên đường không ngừng chọc chọc điện thoại, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng xung quanh. Cậu bèn đứng bên cạnh xem điện thoại của anh ta, những thứ hiển thị trên đó cậu cũng không hiểu lắm.

Chẳng mấy chốc, từ xa có một chiếc hộp to chạy đến, Bồ Lao thấy mọi người ùa lên, chàng trai trẻ kia cũng lên theo. Bồ Lao thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play