“Chị cả, trong nhà giờ thật sự không có thiếu ăn.” Diệp Sở Sở vừa nói vừa nhìn sang chồng mình: “Khoảng thời gian này Văn Thao anh ấy chạy đi buôn bán, đổi được không ít bột mì, còn có cả mì sợi, rau xanh, thịt, đủ cho bọn em ăn rồi.”
“Quan trọng là em ăn thôi, giờ cô ấy còn ăn không bằng em cơ.” Triệu Văn Thao tiếp lời nói.
Chị cả thấy dáng vẻ ngọt ngào thân mật của hai vợ chồng thì trong lòng cũng thấy vui mừng giùm cho em trai, chỉ cần hai người chúng nó sống được hòa hợp thì tốt hơn tất cả mọi thứ rồi!
“Được rồi, chị chuẩn bị cái gì thì chúng bay cũng đừng có quản nữa. Sở Sở khó khăn lắm mới đến được một lần, chúng ta làm ít sủi cảo nhân thịt ăn đi.” Chị cả nói xong liền đứng dậy đi chuẩn bị.
Diệp Sở Sở có chút lo lắng, mấy bữa nay cô ăn thịt heo thì thấy có chút buồn nôn, nếu như chị cả Triệu gói sủi cảo nhân thịt heo mà cô nôn ra thì không được hay cho lắm, nhưng mà lại ngại không dám nói là mình không ăn được thịt heo.
“Sao thế hả vợ?” Bây giờ tất cả tâm tư của Triệu Văn Thao đều đặt hết ở trên người vợ mình, thấy tinh thần của vợ có chút sai sai liền hỏi.
Diệp Sở Sở do dự một lát rồi cũng nói nhỏ cho chồng nghe, nếu như chị cả Triệu gói ra rồi mới nói không ăn được thì không được hay cho lắm.
“Có chuyện gì to tát đâu, em đợi ở đây, anh đi nói với chị cả một tiếng!” Triệu Văn Thao lập tức đứng dậy đi nói với chị cả.
Chị cả chẳng có gì ngạc nhiên nói: “Đây là phản ứng bình thường của con bé, không sao. Chị gói không phải nhân thịt heo mà là nhân thịt dê, rồi chị gói thêm một ít nhân chay nữa.”
Nói xong chị cả lại thấp giọng dặn dò: “Chị nói cho em biết, phụ nữ một khi có thai thì tính liền trở nên khó chiều, có lúc những chuyện nhỏ nhặt cỏn con cũng sẽ suy nghĩ hết nửa ngày, tính tình cũng trở nên lớn hơn. Phụ nữ mang thai không có dễ dàng, mà sinh con thì lại là đi một vòng quỷ môn quan, em phải nhường con bé một chút, đợi đến khi sinh được em bé thì tốt tôi.”
Triệu Văn Thao nghiêm túc nghe dặn dò, tâm tình có chút trầm trọng: “Chị cả, tất cả phụ nữ sinh con đều như vậy sao?”
Chị cả không hiểu đứa em trai này đang muốn nói cái gì, liền đáp: “Đúng vậy, đều như nhau cả.”
“Vậy thì mẹ cũng khổ quá rồi.” Triệu Văn Thao nhẹ giọng nói một câu.
Chị cả sững người, có rất ít người nghe được việc phụ nữ sinh con không dễ dàng mà nghĩ đến mẹ mình, không ngờ rằng đứa em trai cà phơ cà phất này lại nghĩ đến, chị cũng thấy vui mừng.
“Đúng vậy, người làm mẹ trong thiên hạ này đều rất khổ, vì vậy phận làm con phải hiếu thuận với mẹ mới đúng.” Chị cả nhân cơ hội này nói: “Bây giờ em cứ chăm sóc vợ em cho tốt, sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp, bà chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Triệu Văn Thao lại có tinh thần hơn: “Yên tâm đi, chị cả, em chắc chắn sẽ chăm sóc cho Sở Sở thật tốt, sinh cho mẹ một đứa cháu thật mập mạp khỏe mạnh!”
Buổi trưa chị cả gói xong hai loại sủi cảo nhân thịt bò rau cần với nhân trứng gà rau hẹ. Rau hẹ là do Triệu Văn Thao đem đến, lại trộn thêm một phần củ cải sợi với giấm đường với tỏi băm nhuyễn, ăn vào vô cùng thơm.
Diệp Sở Sở không ngửi được mùi thịt heo nhưng mà thịt dê thì lại rất thích ăn, không biết có phải nguyên nhân là do có đứa nhỏ hay không mà ăn hai bát lớn, một bát nhân thịt cừu rau cần, một bát nhân trứng gà rau hẹ, lại còn ăn thêm nửa bát canh, Triệu Văn Thao thấy vậy cứ liên tiếp quay sang, sợ rằng vợ mình bị đầy bụng.
“Ăn được uống được là tốt.” Chị cả cười nói: “Sở Sở à, chuyện mang thai này em không thể coi nó là chuyện lớn, mà cũng không được không coi là chuyện lớn, nói chung là đừng có nghĩ gì hết, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, đừng có nhạy cảm với mọi chuyện quá, rất nhanh rồi nó cũng qua hết thôi.”
Đây chính là những lời nói tư fkinh nghiệm của chị cả Triệu, Diệp Sở Sở vô cùng tin tưởng: “Vâng, chị cả, em nghe lời chị.”
Chị cả gật đầu: “Còn nữa, việc có thai này cũng tùy người nữa, có người thì cả có cái phản ứng gì, giống như chẳng có gì vậy đó, có người thì lại ăn cái gì nôn cái đó, vô cùng mệt, phản ứng cực lớn, vì vậy em không cần phải nghe người khác, cứ nghe theo chính cơ thể của mình là được rồi.”
“Vâng, em biết rồi.” Diệp Sở Sở cười: “Thật ra tâm trnagj em cũng thoải mái lắm, tháng trước không có đến em cũng chẳng chú ý cơ.”
“Thoải mái một chút cũng tốt, nghĩ nhiều như vậy làm gì, bệnh tật của con người đều do nghĩ nhiều quá mà thành cả. Em cứ nghĩ xem ăn gì uống gì đó, nghĩ mấy chuyện tốt thôi, đừng có giốn người ta suốt ngày lo lắng chuyện này chuyện kia, khóc lóc nỉ non, thế là không tốt.” Chị cả nói tiếp: “Còn nữa, đứa đầu là con trai hay con gái gì cũng được chẳng sao cả, em đừng có áp lực tâm lý, còn có em nữa Văn Thao, cũng đừng có một lòng muốn có con trai, con gái cũng được vậy.”
Câu chuyện như thế này Triệu Văn Thao không thể chen miệng vào được, có nhiệm vụ nghe lười, cho đến khi nói đến tên của anh thì anh mới lên tiếng: “Chị cả, chị cứ yên tâm đi, em cũng nói rồi, cho dù là có một đứa con gái thì đó cũng là cục cưng của em, em cũng thương nó!”
“Ừ, nghĩ được như thế thì tốt. Cha mẹ cũng không quá để tâm đến đứa nhỏ này của hai đứa, hai đứa cũng không cần phải lo lắng đâu.” Chị cả hiểu cha mẹ, chị là lớn nhất, cha mẹ đối xử với chị cũng không tệ, chỉ là em tư có hai đứa con gái, cha mẹ cũng chả có nói năng phàn nàn gì đến cả, mà ngược lại em dâu tư thì lại muốn có con trai đến phát điên.
Ăn cơm xong lại ngồi nói chuyện một lúc, chị cả Triệu nhìn sắc trời liền bảo bọn họ sang nhà chị năm Triệu.
“Sang một lúc rồi về đi, trời cũng không còn sớm nữa, đi đường cẩn thận vào.” Chị cả Triệu dặn dò.
“Chị à em biết rồi, chị mau vào nhà đi.” Triệu Văn Thao lần này đạp xe chắc hơn rồi, không còn ẩu như trước kia nữa.
“Vợ à, nếu mà em thấy không thoải mái thì nói.” Triệu Văn Thao vừa đjap xe vừa dặn dò.
“Anh không cần phải cẩn thận như thế đâu, mới có hơn một tháng, có gì không thoải mái chứ.” Diệp Sở Sở không để ý gì nói.
Triệu Văn Thao không nhịn được nói: “Cái đó, anh thấy em ăn cũng khá nhiều…”
Mặt Diệp Sở Sở hồng lên, đánh vào lưng hắn: “Em đói thôi!”
“Đúng đúng đúng, vợ của anh đói thôi…Nhưng mà trước kia em chưa từng ăn nhiều đến như thế…” Triệu Văn Thao lại cười cười giải thích.
“Trong bụng em còn có một đứa nữa, bây giờ là ăn cho hai người!” Diệp Sở Sở tức giận nói.
Cái này còn không phải là có phản ứng rồi hay sao, Triệu Văn Thao cảm nhận ra rồi, đừng thấy mới có hơn một tháng, phản ứng của vợ mình thật ra cũng lớn lắm đó chứ, tính khí với lượng cơm ăn đều tăng lên rồi đó. Chỉ có điều lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, cười cười làm lành: “Đúng rồi, vợ anh khổ sở rồi, tối nay em muốn ăn gì, anh nấu cho em ăn!”
“Thế này thì còn tạm được.” Diệp Sở Sở dựa vào sau lưng của chồng mình nói: “Buổi tối ăn chút cháo đi, cả ngày nay cứ chạy long nhong bên ngoài, chẳng làm gì cả nhưng cũng mệt, ăn chút cháo rồi ngủ sớm.”
“Được, thế thì chúng ta ăn cháo, thêm chút rau chút thịt gì đó, em thấy sao?” Triệu Văn Thao nói.
“Không ăn thịt nữa, cho rau vào thôi, cho thịt vào ngấy lắm.” Diệp Sở Sở nũng nịu nói.
“Trong nhà vẫn còn thịt cừu đó, anh nhớ lần trước có đem một miếng về.” Triệu Văn Thao tưởng rằng vợ mình không muốn ăn thịt heo liền nhắc cô có thịt cừu.
Trong lòng cũng có chút đắc ý, vợ nhà người ta thấy thịt thì hai mắt phát sáng lên, vợ của anh thì lại ăn đến ngấy rồi, thấy anh có bản lĩnh ghê chưa?
“Mới ăn bữa trưa xong mà còn ăn nữa, em không muốn ăn.” Diệp Sở Sở không thay đổi chủ ý.
Triệu Văn Thao lại càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình, vợ mình mang thai rồi nên tính cách đúng là không giống trước kia nữa, sau này anh phải chú ý hơn mới được.
Hai người mới về nhà chưa được bao lâu thì mẹ Triệu liền đến, rõ ràng là bà vẫn luôn mong chờ kết quả, biết được tin có thai rồi, lại còn hơn một tháng, khuôn mặt của bà lại tràn đầy niềm vui.
“Có rồi thì tốt rồi. Sở Sở à, con phải chú ý đó, ba tháng đầu rất quan trọng, qua được ba tháng này thì tốt thôi.” Rồi lại quay sang nói với con trai: “Con thì lại càng phải chú ý vào, đừng có mà quấy vợ con, đây là cái thai đầu, không được ẩu đâu!”