Diệp Sở Sở hiểu ý của mẹ chồng, có chút xấu hổ, nhưng Triệu Văn Thao lại cười toe toét nói: “Mẹ, con biết rồi, con sẽ không làm phiền cô ấy nữa, trời tối sẽ đi ngủ!”

Diệp Sở Sở đỏ mặt, lén lút trừng mắt với hắn, cái tên này không biết xấu hổ là gì cả!

Mẹ Triệu nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của con trai, cười đùa vài câu rồi đi về.

“Sao rồi? Có rồi à?” Mẹ Triệu vừa bước vào, cha Triệu đã vội vàng hỏi.

Đừng thấy lão già này trước giờ chưa từng hỏi đến, thực ra ông cũng rất lo lắng.

Mẹ Triệu cười gật đầu: “Hơn một tháng rồi.”

Cha Triệu thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng có rồi.”

Mẹ Triệu biết suy nghĩ của ông: “Tôi đã nói rồi, không cần vội, chúng nó vẫn còn trẻ, không phải đã có rồi sao.”

Cha Triệu không thừa nhận: “Tôi vội lúc nào, là bà vội đấy chứ, còn không phải có người nói là sao kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn chưa có đấy thôi.”

Mẹ Triệu liên tục nói: “Đúng đúng, là tôi vội. Tôi đây không phải là muốn nhân lúc sức khỏe chúng nó còn tốt, giúp chúng nó nuôi dưỡng vài đứa con sao.”

“Còn nuôi dưỡng thêm vài đứa nữa à, tôi nghe nói rồi, kế hoạch sinh đẻ đang bị làm ầm lên kia kìa, tôi thấy muốn nhiều con cũng không được nữa rồi, không giống chúng ta khi đó đẻ tận mấy đứa.”

“Đúng rồi, tôi cũng đã nghe nói, ông nói xem, sao đến chuyện sinh con cũng phải quản chứ?” Mẹ Triệu hơi lo lắng: “Vợ của lão Tứ cũng có rồi, lần này nếu là một đứa con trai cũng tốt, nếu là một đứa con gái thì vừa đủ.”

“Cái chuyện vừa đủ đó, không thể cưỡng cầu số phận, không đẻ được con trai thì cũng đành chịu chứ sao.” Cha Triệu nghĩ rất thoáng, suy cho cùng cũng có cháu trai rồi, nhà họ Triệu đã có con cháu nối dõi, ông cũng không sợ đi gặp tổ tiên nữa.

“Ông nói nhẹ nhàng thế, không có con trai thì sao có thể được?” Mẹ Triệu thở dài một hơi: “Mong lần này là một thằng nhóc.”

Cha Triệu nghĩ đến chỉ còn thằng tư là chưa có con trai, thực sự không phải là vấn đề gì, chuyện sinh con này không phải là chuyện bản thân người phụ nữ tự nói tự tính được, không chấp nhận số phận thì còn làm gì được, lúc này chỉ nghe thấy mẹ Triệu nói: “Tôi nghe nói, bệnh viện có thể kiểm tra xem là sinh con trai hay con gái, hay là kêu chúng nó đi kiểm tra thử?”

Cha Triệu sững sờ nói: “Bệnh viện còn kiểm tra cả cái này cơ à?”

“Nghe nói vậy, tôi cũng không biết.” Mẹ Triệu nói.

“Vậy bà đi nghe ngóng một chút đi.” Cha Triệu không ôm chút hi vọng gì.

Bên này, Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở đang nằm trên giường, sờ sờ nắn nắn nhưng không thể làm gì, khiến cho cả người hắn ta khó chịu.

“Vợ này, có phải ba tháng sau là được rồi không?” Triệu Văn Thao ấm ức nói.

“Không được đâu nhỉ, phải sinh ra rồi mới được chứ?” Diệp Sở Sở cố nhịn cười nói.

“Thực sự là phải sinh ra rồi mới được à? Vậy anh phải làm sao?” Triệu Văn Thao rên rỉ thở dài.

“Anh nghĩ đến con chúng ta là sẽ biết làm gì rồi.” Diệp Sở Sở an ủi nói.

Nói đến con, Triệu Văn Thao lại nhớ đến điều gì đó: “Vợ này, anh nghe nói rồi, bệnh viện có thể kiểm tra được là sinh con trai hay con gái, nghe nói cũng có rất nhiều người đi kiểm tra đó, em nói xem không phải bọn họ ăn no căng rửng mỡ à, kiểm tra ra con trai hay con gái thì có thể làm gì chứ, không phải vẫn phải sinh ra như thường sao, còn phí tiền, nghe nói tốn rồi nhiều tiền đó!”

“Hả, cái này cũng có thể tra ra được sao?” Diệp Sở Sở kinh ngạc.

“Nghe nói có thể, cụ thể như thế nào thì anh cũng không biết, anh còn chưa từng đi kiểm qua, chỉ biết là rất kì diệu.” Triệu Văn Thao bị di dời sự chú ý nên cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi.

Cái tên này lại bắt đầu nói năng linh tinh rồi, trong lòng Diệp Sở Sở buồn cười nhưng lại mở miệng nói: “Nếu là con gái thì anh không cần à?”

Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

“Đương nhiên là cần rồi, con gái thì cũng là con của chúng ta!” Triệu Văn Thao còn chưa nghe ra, chỉ là hỏi thì phải trả lời.

“Thật sao?” Diệp Sở Sở lập tức hỏi ngược lại.

Lúc này Triệu Văn Thao mới cảm thấy ngữ khí của vợ mình có chút không đúng, vội vàng cẩn thận nói: “Đương nhiên là thật rồi, anh có lúc nào lừa em đâu.”

Diệp Sở Sở rên khẽ một tiếng: “Thực ra anh vẫn muốn có con trai hơn.”

“Anh muốn con trai hơn, nhưng con gái cũng được mà, em xem chị cả của anh, còn cả chị năm của anh, họ vẫn có thể hiếu thuận với cha mẹ đó. Vợ à, chỉ cần là con em sinh ra thì anh đều thích hết.” Triệu Văn Thao vội vàng nói.

“Thế này còn tạm được.” Diệp Sở Sở hài lòng, ngáp một cái: “Đi ngủ thôi.”

“Được, vợ buồn ngủ rồi, vậy thì đi ngủ thôi.” Triệu Văn Thao cẩn thận kéo chăn lên cho vợ.

Con của Lý Qua Tử đã được ba ngày tuổi rồi. Diệp Sở Sở lấy ra hai nắm mì sợi và sáu quả trứng gà, đây là do cô hỏi các chị dâu, họ lấy bao nhiêu thì cô lấy bấy nhiêu, xếp lên một khay trà, bọc ở bên ngoài một miếng vải đỏ, thắt nút lại rồi dùng tay xách.

Chị tư lấy ra hai bát mì trắng, sáu quả trứng gà, một gói đường đỏ, chị hai và chị ba cũng lấy không khác mấy thứ đó là bao, thời buổi này nhà nào cũng nghèo, đồ tốt đều có hạn, phần nhiều là tấm lòng, không ai soi mói hết.

Nhà Lý Qua Tử sống ở Đại Tây Đầu ở phố trước, ba gian nhà đất, sân trước ngắn sân sau dài, thích hợp nuôi gà ở sân sau, còn dựng thêm một cái chuồng gà, phòng làm bằng gạch vuông ở hai bên trái phải của sân chứa mấy món đồ linh tinh, không khác biệt nhiều so với những nhà khác trong thôn.

Lý Qua Tử là một người biết cách kiếm sống, nhìn bên ngoài thì nghèo nàn, nhưng thực ra không hề nghèo nàn chút nào, nếu không thì khi Mã quả phụ có thai cũng đã không có gà để ăn.

Diệp Sở Sở và các chị dâu cùng nhau tiến vào, nhà họ Lý đã có khách đến thăm rồi, không phải phụ nữ thì là trẻ con, tất nhiên mấy người đàn ông không tiện làm mấy việc như chúc mừng đầy ngày như thế này.

“Bác gái, chúc mừng bác nhé!” Diệp Sở Sở và mấy người chị dâu nói.

Lý đại nương đang bước ra ngoài phơi bỉm, cũng chính là loại tã lót của em bé. Thời buổi này vẫn chưa có tã ướt dùng một lần và quần bỉm, tã là mấy cái quần thu áo thu không mặc nữa được cắt thành từng mảnh nhỏ hoặc vải bông mềm mại.

Khỏi cần nói, từ khi sinh con ra đến khi chúng biết cách đi tè, giặt tã chính là cả một công trình to lớn, khi đó chăm sóc cho em bé là một chuyện không hề dễ dàng.

“Chung vui chung vui!” Lý đại nương phơi tã xong liền vẫy bàn tay đỏ ửng gọi mọi người vào nhà.

Gian nhà ở giữa là nhà chính, cũng là nơi để nấu cơm, nhà họ Lý bán giường Nam, vì thế vừa vào cửa đã là bếp nồi, bởi vì Lý Qua Tử và Mã quả phụ sống một mình nên ở phòng phía Đông, nhóm người Diệp Sở Sở đặt đồ đạc lên trên bàn trong nhà chính rồi vào phòng phía Đông thăm em bé mới sinh.

Bây giờ đang là mùa đông, người ở cữ sợ bị trúng gió nên cửa sổ trong phòng được treo một tấm rèm bông, phía trên giường cũng được treo một tấm rèm bông, quả phụ Lý ngồi ở đầu giường, đắp hai cái chăn bông lớn, đội thêm một cái mũ bông trên đầu, buộc thêm một cái khăn bông trên trán, còn mặc một cái áo khoác bông to, có thể nói là được ủ kín mít.

Khí sắc của Mã quả phụ xem ra khá tốt, có lẽ là ăn thịt gà, vừa béo vừa trắng, điều này cũng khiến cho các vết nám trên mặt càng hiện rõ hơn.

“Chúng em tới tặng cho chị một bát mì.” Chị hai đại diện cho con dâu nhà họ Triệu nói.

Bát mì chính là để chúc mừng cho em bé mới sinh.

Mã quả phụ bật cười, dáng vẻ rất mãn nguyện vì có con trai: “Khiến mọi người lo lắng rồi. Mau ngồi xuống nhìn con trai của chị đi.”

Em bé nằm ở bên cạnh Mã quả phụ, đang nhắm chặt mắt ngủ, em bé ba ngày tuổi vẫn hơi xấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra em bé khá lớn.

“Ái chà, đứa bé to béo này thật khiến người khác yêu thích nha!” Chị tư nhìn không chớp mắt, suýt nữa thì giơ tay bế lên.

Chị ba hỏi Mã quả phụ: “Khi sinh ra em bé bao nhiêu cân thế chị?”

“Hơn bảy cân.” Mã quả phụ cười: “Khá mập đó.”

“Đúng vậy, khi em sinh Mã Đản mới có gần sáu cân.” Chị ba nói.

Chị hai nói: “Thiết Đản nhà em lúc mới sinh ra còn chưa đến năm cân, giống một chú chuột vậy.”

Chị tư nghe hai chị dâu nhắc đến con trai, bản thân chị lại không có con trai, chỉ có hai cô con gái nên không khỏi có chút hụt hẫng, đợi đó, đợi đến khi cô sinh được con trai, nhất định phải đến tám cân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play