Chương 5
Mẻ bánh xốp vừa mới ra lò còn thơm hơn bánh mà hai anh em Du Thiện Văn, Du Thiện Võ mang đi, mẻ bánh thứ hai được bán hết ra ngoài, lần này là gói bằng lá cây do Du Thiện Văn tìm về.
Kiều Viễn thưởng cho hai anh em Du Thiện Văn, Du Thiện Võ và cả Liễu ca nhi - đã cẩn thận cho gà ăn hôm nay, mỗi người một văn tiền, Du Thiện Võ cùng Liễu ca nhi cười vui vẻ tiếp nhận, còn Du Thiện Văn không muốn nhận, Kiều Viễn đành nói: “Đây là tiền công của đệ, ngày mai lại tìm thêm lá cây tới.”
Du Thiện Văn ngượng ngùng gật đầu, cũng nhận lấy.
Kiều Viễn nghĩ mình bận việc cả một buổi sáng, còn “phu quân” y- Du Đại Mãnh vẫn chưa được ăn đâu, nên chuẩn bị thêm ít bột để làm bánh mới, “Nương, ta lại làm thêm chút, chờ Đại Mãnh... cùng cha về lại hấp thêm!”
Lâm Thúy Phân thấy Kiều Viễn đem Du Đại Mãnh để trong lòng, chỗ nào còn không đồng ý, “Sau này muốn ăn cái gì thì cứ làm, không cần hỏi ta.”
Kiều Viễn đạt được quyền sử dụng nhà bếp, càng thêm thuận tay thuận chân, tiện thể làm luôn bữa trưa cho mọi người, Lâm Thúy Phân vẫn ở trong bếp hỗ trợ cho y.
“Nương, giữa trưa Đại Mãnh cùng cha ở trong thành ăn như thế ạ?”
“Mua ít bánh bao hoặc ăn bát mì, cho qua bữa là được.”
Kiều Viễn vừa nghe, liền nhớ tới lượng cơm kinh người của Du Đại Mãnh vào buổi sáng, nghĩ bụng một bát chắc chắn ăn không đủ no, “Đại Mãnh bình thường thích ăn món gì ạ?”
Lâm Thúy Phân lập tức nở nụ cười, “Mấy đứa con này của ta a, Đại Mãnh là đứa ít làm ta lo nhất, ăn cơm không kén chọn, dễ nuôi nhất. Nhưng nếu nói về món nó thích nhất, thì chắc chắn là thịt!”
Vừa nói, Lâm Thúy Phân lại thở dài một hơi, “'Nhưng người mà ta và cha con cảm thấy áy náy nhất cũng là nó......”
Kiều Viễn biết bà đang nói về việc năm xưa, khi Du Đại Mãnh mới 14 tuổi đã phải đi phục dịch, tuy nói người cổ đại 15, 16 tuổi đã có thể thành thân. Nhưng ở Kiều Viễn xem ra, 14 tuổi vẫn là một đứa trẻ choai choai, biên cảnh lại cực khổ như vậy, suốt 6 năm, cũng không biết Du Đại Mãnh đã sống như thế nào.
Việc này y không biết nói gì thêm, chỉ tìm cách làm Lâm Thúy Phân vui, “Nương, vậy tối nay chúng ta ăn thịt đi!” Nói rồi còn vẩy vẩy 18 văn tiền mình vừa kiếm được, hào hứng nói: “Con mời khách!”
Lâm Thúy Phân nháy mắt bị y chọc cười, “Tiền của con còn chưa cầm nóng tay đâu, sao có thể để con tiêu tiền! Ngày mai ta sẽ đến nhà Trương đồ tể xem thử.”
Nhà Trương đồ tể ở ngay thôn Tiên Hà, mỗi ngày sáng sớm đều mổ heo đem vào thành bán. Nhưng bây giờ thời tiết nóng, thịt dễ hỏng, cũng không phải ngày nào cũng mổ heo.
Thôn Tiên Hà là thôn cách huyện Vân Thủy huyện tương đối gần, đi bộ khoảng nửa canh giờ là đến. Nhưng trong thành cứ đến giờ Tuất thì cấm đi lại ban đêm, cho nên Du lão cha cùng Du Đại Mãnh thường nếu không vội thì sẽ về nhà vào giờ Dậu, cơm chiều cũng không cần vội chuẩn bị.
Kiều Viễn ngồi hóng mát dưới mái che nắng, thoái mái lười biếng, một chút cũng không thấy cuộc sống gấp gáp và đầy áp lực như thời hiện đại. Trước khi chợp mắt, Kiều Viễn thầm nghĩ, nếu có thêm một chiếc ghế nằm thì tốt rồi.
Mà bên kia, tiệm rèn.
Bởi vì Du Đại Mãnh thành thân, cửa hàng đã mấy ngày không mở cửa, Lý đại thúc phố đông muốn mài lại cái rìu, Vương thẩm phố tây gả con gái cần một chảo sắt làm của hồi môn..... Công việc tích lại không ít, nên từ sáng sớm, Du lão cha cùng Du Đại Mãnh đã bận rộn không ngơi tay.
Mấy thúc thúc cùng thím này, ng·ay từ đầu còn cảm thấy dáng vẻ to lớn của Du Đại Mãnh làm cho người sợ hãi, nhưng tiếp xúc nhiều liền hiểu rõ tính cách hắn, biết hắn vừa mới cưới phu lang, ai nấy liền sôi nổi trêu ghẹo.
“Đại Mãnh này, phu lang mới cưới như thế nào?”
“Hôm nào dẫn đến cho chúng ta nhìn một cái!”
“Ban đầu ta còn còn định giới thiệu cháu trai cho cậu, không ngờ cậu đón dâu nhanh vậy!”
Nhắc tới phu lang, Du Đại Mãnh liền nói lắp, “Là... Là khá tốt.”
Chính là chướng mắt hắn! Du Đại Mãnh ủy khuất nghĩ.
Cơm chiều là cải thảo xào với mỡ heo cùng miến, đậm màu xì sầu, cho dù không có thịt cũng rất thơm.
Du lão cha cùng Du Đại Mãnh mới vừa đi đến cửa thôn đã ngửi thấy mùi hương, còn thắc mắc nhà ai hầm thịt thơm như vậy, kết quả càng đi về phía nhà mình mùi càng đậm, cả hai bất giác bước nhanh hơn.
“Nương, Viễn ca, cha cùng tam ca đã về rồi!”
Món ăn chính đã nấu xong, không cần vẫn luôn đứng xem bên bếp nữa. Kiều Viễn vừa nghe Du Đại Mãnh đã trở lại, lập tức bưng bánh xốp vừa làm đến trước mặt Du Đại Mãnh, “Mau nếm thử đi!”
Du Đại Mãnh rửa sạch tay, lấy một miếng bánh xốp cho vào miệng, căng phồng nói: “Ăn ngon!”
“Hôm nay ta còn dùng nó để kiếm tiền nữa!” Kiều Viễn cao hứng nói, chợt thấy Du lão cha đứng sau lưng Du Đại Mãnh, lập tức xấu hổ bưng dĩa bánh xốp đến trước mặt Du lão cha, “Cha, ngài cũng ăn thử.”
Du lão cha ăn một miếng bánh xốp, thành khẩn nhận xét: “Hương vị thật sự không tệ.”
Bên kia Liễu ca nhi đã bắt đầu kể lể hết chuyện hôm nay, tứ ca ngũ ca khi dễ Viễn ca như thế nào, liền heo cũng không cho huynh ấy xem, rồi Viễn ca lại yêu thương nhóc như thế nào, làm điểm tâm thơm ngon cho nhóc, cuối cùng lại bán được bao nhiêu tiền, đều nói toàn bộ. Kiều Viễn hổ thẹn không bằng, năng lực biểu đạt này của Liễu ca nhi, y đều bội phục.
Du Đại Mãnh nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn hai huynh đệ song bào thai, mỗi người lại được thưởng một cú đánh, “Không được đối xử với phu lang ta như thế!”
Kiều Viễn vui vẻ đứng bên cạnh xem, cảm giác có người chống lưng thật tốt.
Hai người nói vài câu, Du Đại Mãnh tay lại hướng tay về phía dĩa bánh xốp, bị Kiều Viễn vỗ nhẹ một cái, “Đừng ăn nữa, sắp ăn tối rồi.”
“Nga.” Du Đại Mãnh ngượng ngùng thu hồi tay.
Hai người cũng chưa nói thêm gì nữa, Kiều Viễn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ hơi xanh, vài đám mây lơ lửng trôi, bên tai vang tiếng gà mổ, tiếng vỗ cánh xen lẫn âm thanh trẻ con vui đùa ầm ĩ, bên cạnh là người phu quân trên danh nghĩa của y, Kiều Viễn bất giác thấy mọi thứ thật không chân thật, như thể đang trong một giấc mơ.
“Viễn ca nhi, món này có phải đã chín rồi không?”
Lời dò hỏi của Lâm Thúy Phân kéo Kiều Viễn trở lại hiện thực, luống cuống tay chân đem dĩa nhét vào tay Du Đại Mãnh, rồi nhanh chóng vào bếp.
Du Đại Mãnh nhìn bóng dáng Kiều Viễn bận rộn đi tới đi lui, lại nhìn thoáng qua bánh xốp trong lòng ngực không thể ăn thêm nữa, lẩm bẩm, “Có phu lang thật tốt.”
Trời còn sáng, cả nhà liền bày cơm chiều ở ngoài sân, người một nhà vô cùng náo nhiệt, thật sự thoải mái!
Sau khi ăn xong, Du lão cha cùng Lâm Thúy Phân cùng nhau xuống chân núi nhặt củi, Du Đại Mãnh bận rộn gánh nước, còn Du Thiện Văn, Du Thiện Võ và Liễu ca nhi thì không biết đã chạy đi đâu chơi.
Một cái sân lớn như vậy, trong chốc lát chỉ còn lại một mình Kiều Viễn, bận việc một ngày, trên người dính nhớp, Kiều Viễn liền nghĩ đến việc tìm một bộ quần áo sạch từ hai chiếc rương hồi môn của nguyên thân để đi tắm rửa một chút.
Chỉ là y không nghĩ tới, trong rương lại chỉ có hai cục đá lớn.
Thời đại này coi trọng của hồi môn, thông thường ca nhi hay nữ tử xuất giá đều phải có đồ đạc, đồ dùng nhà bếp, đệm chăn cùng giày vớ, quần áo làm của hồi môn, của hồi môn càng nhiều ở nhà chồng có địa vị càng vững chắc, tuy rằng đã sớm biết đại bá nương của nguyên thân sẽ không cho của hồi môn tốt gì, nhưng trắng trợn đặt cục đá trong rương thì đúng là quá đáng.
Kiều Viễn không tin vào mắt mình, muốn xem kỹ dưới đáy rương có gì khác không, nhưng hai cục đá kia quá nặng, Kiều Viễn dịch nửa ngày không động, chỉ đành chờ Du Đại Mãnh trở về giúp.
Rương thứ hai chứa toàn quần áo cũ, dưới đáy cũng là những cục đá nhỏ hơn, đều là quần áo thường ngày của nguyên thân. Kiều Viễn cầm lên ngắm nghía, tất cả đều đã bị giặt bạc màu, được vá sửa lại nhiều lần.
Nhìn quần áo, có thể thấy được mấy năm nay nguyên thân sống như thế nào, Kiều Viễn cảm thấy có chút xót xa, nghĩ ngày nào đó nên đến miếu thắp hương cầu nguyện cho nguyên thân được đầu thai vào gia đình tốt hơn trong kiếp sau.
Du Đại Mãnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng nói: “Ta sẽ mua quần áo mới cho đệ.”
Kiều Viễn nhẹ lắc đầu, không muốn lãng phí tiền, “Không cần lãng phí tiền? Còn có thể mặc.
...…
Kiều Viễn đi tắm, Du Đại Mãnh canh ở cửa phòng ngủ, hắn nghĩ đến phu lang đang tắm rửa ở bên trong, trên mặt liền đỏ lên vì ngượng. Nghe thấp thoáng tiếng động bên trong, lòng cũng rộn ràng theo.
Du lão cha ở trong nhà, Kiều Viễn tắm rửa xong cũng không tiện đi ra ngoài, nên mọi việc dọn dẹp đều nhờ Du Đại Mãnh xử lý, ở nhà xí súc miệng rửa mặt một chút liền xong rồi.
Thời điểm Du Đại Mãnh về phòng, thấy Kiều Viễn đang mặc áo trong, lười nhác nằm trên giường lau tóc, ống quần cùng tay áo đều cuốn lên cao. Du Đại Mãnh mặt đỏ rực, vội dời mắt sang chỗ khác, cúi đầu thành thật trải giường đệm của mình.
Kiều Viễn nghe thấy tiếng động, lần này lại không mời hắn lên giường nữa, chỉ yên lặng buông ống quần xuống, rụt rè một phen.
Trời còn sớm, Kiều Viễn liền quấn lấy Du Đại Mãnh nói chuyện phiếm.
“Ta nghe những người khác trong nhà nói chuyện đều không có khẩu âm, như thế nào huynh luôn thích nói a?”
Du Đại Mãnh cười ngây ngô, nói: “Bởi vì trong đội ngũ có một người gốc Trung Châu, hắn cứ nói như vậy, nên ta... ta thời gian dài bị hắn ảnh hưởng.”
“Biên cảnh ở đâu? Là cái gì a?”
“Ở Tây Bắc, mùa đông rất lạnh, mùa xuân và mùa thu thì gió rất mạnh.”
Kiều Viễn tiếp theo thắc mắc: “Vậy huynh ở biên cảnh làm gì?”
“Ng·ay từ đầu là xây dựng tường thành, khai khẩn đất hoang, sau đó lại đánh giặc, ta liền lên chiến trường. Lại sau đó, thiếu tướng quân thấy ta biết rèn, nên giao cho ta việc sửa chửa binh khí.”
“Đánh giặc?” Kiều Viễn giật mình ngồi bật dậy, từ tin tức trong trí nhớ nguyên thân, y phỏng đoán người dân phụ cận thôn Tiên Hà sinh hoạt khá ấm no sung túc, ngẫu nhiên có thức ăn mặn cũng không thành vấn đề. Y còn cho rằng vương triều an ổn, không nghĩ tới còn có chiến sự, càng không nghĩ tới một người từng trải qua chiến trận lại đang ngồi trước mặt mình như vậy.
“Ân.” Du Đại Mãnh đáp nhẹ, nghĩ lại thấy phẫn uất, “'Mấy năm liên tiếp, người Hồ ở biên cảnh Tây Bắc thường xuyên xâm lấn, mỗi năm đến mùa lương thực được mùa, đều tới cướp bóc lương thực và bạc, bắt nữ tử cùng ca nhi, quả thực súc sinh!”
Thời đại v·ũ kh·í lạnh, đánh giặc toàn dựa vào vật lộn, Kiều Viễn cảm thấy sợ hãi, lo lắng thay cho Du Đại Mãnh.
Du Đại Mãnh thấy sắc mặt y thay đổi, trong lòng ảo não chính mình cái này chi, làm Viễn ca nhi sợ hãi, vội nói: “Năm kia, chúng ta đã ký kết hiệp ước ngừng chiến với người Hồ. Hiện giờ, thiên hạ thái bình, đệ không cần sợ.”
Kiều Viễn lại tiếp tục hỏi Du Đại Mãnh một ít vấn đề, dần dần yên tâm. Cũng may, trừ bỏ biên cảnh người Hồ, thiên hạ vẫn hòa bình. Nếu cứ sống mấy năm chiến tranh thường xuyên không ngừng, vương triều đổi chủ liên tục, liền xong đời.
Hai người lại nói thêm một lúc, dần dần lặng im, rồi cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Lời của edit: Thật ra trong mấy chương trước, khi Du Đại Mãnh nói chuyện với Kiều Viễn đều xưng 'yêm', nhưng mình thấy khó hiểu nên đổi thành xưng "ta" luôn. Nên ở trong chương này mới có đoạn Kiều Viễn hỏi Du Đại Mãnh về vụ khẩu âm nha mn🥰