Chương 4
Bôi thuốc xong, Du Đại Mãnh liền muốn đi cửa hàng trong thành làm việc, kỳ thật Kiều Viễn cũng rất muốn đi theo xem. Nhưng đêm tân hôn nguyên thân gây ra sự việc lớn như vậy, hiện tại trong thôn đều đã biết hết, nếu y lại mang vết thương trên cổ đi ra ngoài, càng không nói rõ ràng được. Như vậy, sợ là trước khi vết thương lành y không thể ra cửa được, Kiều Viễn đứng ở hành lang, nhìn bóng dáng Du Đại Mãnh rời đi, có chút phiền muộn.
Lâm Thúy Phân đang ở hành lang nhà chính may quần áo, xem y phiền muộn đứng đó, phất tay gọi y, “Viễn ca nhi, lại đây.”
Kiều Viễn đến gần, hỏi: “Nương, làm sao vậy?”
“Đáng lẽ hôm qua ngươi phải về lại mặt, nhưng cơ thể ngươi như vậy, ta liền nói với nãi nãi cùng nhà đại bá ngươi, chờ cơ thể ngươi tốt hơn lại đến, bọn họ đều đã đồng ý.”
Nói tới việc này, Lâm Thúy Phân còn thật bực mình, thời điểm nàng tới nhà nói với bà Kiều viễn cùng nhà đại bá, đại bá nương Kiều Viễn lập tức liền đồng ý, đối với nàng khách khí hơn trước kia nhiều, không hỏi thăm gì về tình huống của Kiều Viễn.
Nàng không biết nên nói chuyện này với Kiều Viễn hay không, không ngờ Kiều Viễn không chút để ý nói: “Nương, đó là đại bá nương ta sợ ngài tới cửa từ hôn, đòi lại sính lễ đâu!”
Này hài tử đáng thương, Lâm Thúy Phân khe khẽ thở dài, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cùng Đại Mãnh sống tốt, nhà ta sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi.”
Kiều Viễn chột dạ mà sờ sờ cái mũi, ngày hôm qua y còn nhắc tới việc “hòa li” với Du Đại Mãnh đây. Vì thế vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Nương, bình thường trong nhà đều có việc gì phải làm ạ?”
Lâm Thúy Phân nghĩ nghĩ, đem việc trong nhà đều nói một lần, “Gánh nước cùng đốn củi là Đại Mãnh cùng cha ngươi làm, cho gà ăn là Liễu ca nhi làm, cho heo ăn là tiểu tứ tiểu ngũ làm, ta lo việc may vá cùng nấu cơm. Sau này ngươi liền nấu cơm cùng ta, chỉ giặt quần áo của ngươi cùng Đại Mãnh là được.”
Kiều Viễn vừa nghe tới cho heo ăn là hứng thú, ở hiện đại y còn không có nhìn qua heo ở gần đâu, “Nhà ta còn có heo?”
Lâm Thúy Phân nói đến cái này liền cao hứng, “Có a! Heo mẹ còn hoài heo con đâu! Hai ngày tới có thể gần sinh!”
Thấy Kiều Viễn tò mò, Liễu ca nhi xung phong nhận việc, muốn mang Kiều Viễn đi xem heo, Kiều Viễn mới biết thì ra phía sau nhà chính còn có khu vực lớn như vậy, dùng hàng rào vây quanh, có một mảnh đất trồng rau lớn, còn có chuồng heo.
Heo mẹ lười biếng nằm phơi nắng, bụng đặc biệt to. Kiều Viễn vừa định đứng gần lại xem chút, đã bị hai anh em song bào thai ngăn cản, “Không cho ngươi xem!”
"Tứ ca Ngũ ca, các huynh làm gì vậy!”
“Đệ- cái đồ phản đồ này!”
Vì thế, Liễu ca nhi ngoan ngoãn mềm mại thành công bị hai ca ca chọc khóc, tình huống nhất thời hỗn loạn, Kiều Viễn đầu đều đau, chỉ phải ra đòn sát thủ, “Viễn ca làm điểm tâm cho đệ nha!”
Quả nhiên Liễu ca nhi liền ngừng khóc ngay, đáng thương hề hề mà khụt khịt nói: “Viễn ca, huynh còn sẽ làm điểm tâm à?”
Tiểu bằng hữu quá ngoan, ngữ khí Kiều Viễn không tự giác đều mềm lên, “Đương nhiên rồi, ca sẽ làm điểm tâm ăn thật ngon cho đệ.” Kiều Viễn nói liếc nhìn hai hùng hài tử một cái, bổ sung nói: “Không cho tứ ca ngũ ca của đệ ăn.”
Liễu ca nhi nín khóc mỉm cười gật đầu.
Hai anh em song bào thai hừ một tiếng, tỏ vẻ không hiếm lạ.
Chờ Kiều Viễn mang theo Liễu ca nhi đi xa, Du Thiện Võ mới tò mò hỏi: “Ca, ngươi nói y làm điểm tâm gì......”
“Chỉ biết ăn!” Du Thiện Võ bị Du Thiện Văn hung hăng đánh một cái.
Du Thiện Võ tỏ vẻ vì cái gì hắn luôn b·ị th·ương! Trong nhà này, chỉ có Du Liễu nhỏ hơn hắn, nhưng cố tình lại là một ca nhi, đánh không được, mắng cũng không xong.
Cùng Liễu ca nhi - ông nói gà bà nói vịt - giao lưu một phen, Kiều Viễn hiểu biết cái thời không này lưu hành nhiều vẫn là bánh hoa quế truyền thống, mấy thứ điểm tâm như bánh đậu xanh kia, giá bán đều tương đối quý, nhà người bình thường ăn không nổi. Cũng do gần nhất Du gia trả nợ xong, cuộc sống tốt hơn chút, hơn nữa phía trên Liễu ca nhi có mấy ca ca yêu thương, nên Liễu ca nhi mới có thể lâu lâu được ăn thử một ít.
Trong lòng Kiều Viễn đại khái đã hiểu, hiện tại y không có tiền vốn, phải làm sinh ý nhỏ trước mới có thể phát triển con đường tiếp theo.
Nhà bếp điều kiện đơn sơ, trong nhà chỉ còn thừa lại đường đỏ lúc làm bánh ở tết Trung Nguyên.
Kiều Viễn suy tư một lát, quyết định làm món bánh đơn giản nhất - bánh xốp đường đỏ, đập hai cái trứng gà vào nồi, dùng chiếc đũa khuấy đều, thêm đường đỏ vừa phải. Y cân nhắc bánh xốp nở ra hẳn là ăn vào cũng không nếm ra bột mì thô hay bột mì mịn, đem trộn nhiều bột mì thô vào.
Thời tiết nóng, tốc độ lên men tự nhiên cũng mau. Không đến nửa canh giờ, bột bánh liền nở lên đủ, Kiều Viễn lại rải một ít táo đỏ lên trên mặt, rồi đem bỏ vào lồng hấp.
Khoảng ba mươi phút, bánh xốp đường đỏ chậm rãi nở lên, mùi hương cũng từ từ bay ra, mùi trứng hòa với mùi tào đỏ, mùi ngọt thơm đã sớm lan ra cửa nhà Du gia, dẫn tới trong nhà hàng xóm chung quanh đều là tiếng hài tử khóc đòi ăn.
Liễu ca nhi bị hấp dẫn vây vòng quanh kệ bếp, Lâm Thúy Phân cũng bị hấp dẫn lại đây, chỉ có hai huynh đệ song bào thai ngoan cố không chịu cúi đầu.
Kiều Viễn mới lười so đo cùng tiểu hài tử, lấy bánh ra, chính mình nếm thử một miếng, nguyên liệu cổ đại làm ra được hương vị cũng không tồi. Y cắt cho mỗi người một khối, Du Thiện Võ lập tức liền nhận qua, còn Du Thiện Văn không chịu nhận, Kiều Viễn chỉ phải mạnh mẽ đưa cho hắn, cũng dặn dò nói: “Hai người các đệ đi ra ngoài, đem đến cho hài tử xung quanh nữa.”
Du Thiện Võ không hiểu gì, vẻ mặt ngốc ngốc, nhưng thật ra Du Thiện Văn lập tức phản ứng lại, “Ngươi muốn bán cái này?”
Kiều Viễn gật gật đầu, thầm nghĩ chỉ số thông minh của song bào thai hoàn toàn không cùng một đường thẳng a.
Vừa nghe có thể kiếm tiền, Du Thiện Văn liền nghiêm túc lên, lôi kéo Du Thiện Võ ra cửa.
Còn không đợi bọn họ kéo tiểu đồng bọn tới, hàng xóm phía đông của Du gia - Giang nãi nãi liền bế cháu trai tới, “Du gia, làm cái gì thơm như vậy?”
Giang gia luôn có quan hệ không tồi với Du gia, Lâm Thúy Phân vội cầm một khối bánh xốp từ nhà bếp đi ra, “Đại nương, Viễn ca nhi mân mê làm thử, kêu là bánh xốp.”
Cháu trai Giang nãi nãi - Giang Vân Sơn còn ngượng ngùng tiếp, Lâm Thúy Phân cười nhét vào trong tay cậu, “Tiểu Sơn, còn khách khí gì với đại nương.”
Giang Vân Sơn nhìn thoáng qua Giang nãi nãi, thấy nàng gật đầu mới cắn một ngụm, trên mặt nháy mắt cao hứng lên, “Ăn thật ngon!”
Tiểu hài tử được giáo dục thực tốt, còn nằng nặc đút nãi nãi nếm thử. Giang nãi nãi ăn một miếng, bánh mềm mại thực thích hợp với răng nàng, mùi trúng hòa với mùi táo đỏ, thơm ngát, nàng lập tức liền thấy hợp, hỏi: “Cái này bán thế nào?”
Lâm Thúy Phân hoảng sợ, vội nói: “Ngài muốn ăn cầm đi là được, trong nhà còn có, hai ta là hàng xóm gần nhà như vậy, thu tiền gì đâu?”
Giang nãi nãi có một cái nhi tử, nhưng là làm quản sự ở trong thành, không thiếu chút tiền ấy, ngày thường liền bỏ ra được, “Ta muốn nhiều mấy miếng, cho lão nhân cùng nhi tử, con dâu đều nếm thử, ta biết tính ngươi tốt, nhưng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi a!”
Lâm Thúy Phân ngoan cố không được, chỉ phải gật đầu đồng ý, nhưng nàng cũng không biết bán giá như thế nào.
Kiều Viễn vừa nghe sinh ý này muốn thành, ở nhà bếp tìm cái khăn tay vây quanh cổ, vội đi ra ngoài nói với Giang nãi nãi, “Một văn tiền một khối, ngài xem thế nào?”
Giá là Kiều Viễn vừa mới tính toán tốt, dùng ba cái trứng gà, trộn gần một cân bột mì, cắt ra thành mười lăm khối. Trứng gà là gà trong nhà đẻ, nếu dựa theo giá thị trường mua về là khoảng 7 đồng một quả; táo là cây nhà trồng, phơi khô từ năm ngoái; bột mì thô giá 2 văn một cân, bột mì mịn giá 5 văn một cân, tính luôn cả lượng đường đỏ, tổng chi phí cho mẻ bánh này ước tính khoảng 6 văn.
Nếu là bán, y liền lại giảm bớt tỉ lệ trứng gà cùng bột mì mịn, khống chế chi phí trong khoảng dưới 6 văn tiền. Như vậy tính toán, với một mẻ bánh, nếu bán mỗi miếng với giá 1 văn, y có thể kiếm được khoảng 9 văn tiền.
Giang nãi nãi lập tức đồng ý, trong mắt nàng, một miếng bánh này lớn như vậy, có trứng gà có táo, lại còn có vị ngọt, rất có lợi, hương vị cũng ngon, rẻ hơn nhiều so với các tiệm điểm tâm trong thành, nên liền lấy ra 6 văn tiền trả.
Lâm Thúy Phân sửng sốt, này liền kiếm được tiền rồi?
Kiều Viễn nhận tiền, vào phòng cầm một chiếc bát lớn để đựng bánh cho Giang nãi nãi, “Giang nãi nãi, trong nhà cháu tạm thời không có gì để đóng gói, phiền ngài mang bát này về ạ.” Kiều Viễn nói, thuận tay đặt luôn miếng bánh Lâm Thúy Phân vừa mang ra cho bà Giang nếm vào trong bát, “Miếng này không tính tiền, coi như cháu hiếu kính ngài.”
Giang nãi nãi cười, quay sang nói với Lâm Thúy Phân: “Viễn ca nhi là đứa trẻ ngoan, ngươi thật có phúc.”
Lâm Thúy Phân chậm rãi tiễn Giang nãi nãi ra cửa, “Chính là thế, đứa nhỏ này tay chân nhanh nhẹn, làm việc cũng chăm chỉ, ta hoàn toàn vừa lòng, chính là lời đồn đãi bên ngoài, ai!”
Giang nãi nãi trấn an nói: “Đóng cửa lại, cuộc sổng nhà mình vui vẻ là được, người khác nói gì mặc kệ họ.” Trong lòng bà cũng nghĩ, nhìn Viễn ca nhi không giống như là vì không muốn lấy Đại Mãnh mà tự tử, chắc hẳn nơi này còn chuyện gì khác.
Kiều Viễn vui mừng với sáu văn tiền vừa kiếm được, thầm nghĩ, đây chính là số tiền đầu tiên cậu kiếm được ở thế giới này!
Liễu ca nhi cũng rất vui, nhẹ nhàng nói: “Viễn ca thật lợi hại!”
Kiều Viễn xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, “Đệ có công lao lớn nhất đấy!”
Lâm Thúy Phân mang bát trống từ nhà Giang nãi nãi về, Kiều Viễn định đưa sáu văn tiền vừa kiếm được cho bà.
Nhưng Lâm Thúy Phân không nhận: “ Tiền con kiếm, bản thân tự để dành. Không cần đưa cho ta, cha con còn có thể kiếm ra tiền.”
Kiều Viễn thầm cảm thán, Lâm Thúy Phân thật đúng là một bà bà thấu tình đạt lý.
Mẻ bánh đầu tiên chỉ còn ba miếng, Kiều Viễn tính toán để lại cho mấy tiểu bằng hữu trong nhà ăn. Lập tức bắt đầu chuẩn bị mẻ thứ hai, dù sao cũng là ngày đầu tiên, y không tính làm nhiều, còn chưa biết có bán hết hay không.
Đợi đến khi hai huynh đệ song bào thai mang tiền về nhà, tất cả tiểu đồng bọn đều theo về nhà, còn Kiều Viễn ngồi ngẫm lại. Vì dỗ dành tiểu bằng hữu không có kiên nhẫn, Kiều Viễn kể chuyện xưa cho: “Ngày xưa, có một con khỉ nhảy ra từ hòn đá...”
Một đám tiểu hài tử dần dần nghe say xưa, liên tục đặt ra những câu hỏi kì lạ, Kiều Viễn đều kiên nhẫn trả lời từng câu, Lâm Thúy Phân càng thêm cảm thấy Kiều Viễn là đứa trẻ tốt.