Chương 6
Sáng hôm sau, Kiều Viễn cố ý dậy sớm chuẩn bị bánh xốp cùng bánh bao nhân thịt cho Du Đại Mãnh.
Nhưng rốt cuộc là Lâm Thúy Phân không mua được thịt, bởi vì hôm nay nhà Trương đồ tể có việc đi thăm người thân. Kiều Viễn liền làm thành bánh bao nhân chay, muốn nói bánh bao nhân chay ăn ngon nhất là dùng hẹ và trứng, nhưng lúc này là mùa hè, hẹ có mùi khó ăn. Kiều Viễn liền thay thành rau chân vịt, cà rốt, trứng gà cùng miến, hương vị tươi ngon nhìn cũng ổn. Vỏ bánh mềm mịn thơm nức, buổi sáng Du Đại Mãnh ăn liền một hơi hết mười cái!
Kiều Viễn xem hắn ăn ngon lành, càng muốn cho thêm, “Ta để bánh bao cùng bánh xốp trong giỏ của huynh rồi. Đói thì cứ áp chảo hai mặt cho nóng lên là có thể ăn được."
Du Đại Mãnh gật đầu, trong lòng thật cao hứng, hắn nghĩ Viễn ca nhi đối với hắn tốt như vậy, hắn cũng phải làm cái gì cho Viễn ca nhi mới được.
Một bên, Du lão cha cùng Lâm Thúy Phân liếc nhìn nhau, đều cảm thấy thực yên lòng, Viễn ca nhi đây là muốn mở lòng, biết quan tâm tới đứa con ngốc nhà họ.
Kiều Viễn giúp Du Đại Mãnh sắp xếp lại đồ trong giỏ, thời điểm đưa hắn ra cửa, lại dặn dò một lần, “Đừng quên mua giấy dầu cùng đường đỏ nha.”
“Nga.” Du Đại Mãnh đồng ý, “Vậy đệ ở nhà chờ ta, đừng để mệt, có việc gì thì sai tiểu tứ tiểu ngũ làm, ta đã thu thập bọn họ rồi!”
Kiều Viễn mỉm cười.
Sau khi Du Đại Mãnh rời đi, y mới chợt nhận ra, giữa mình và Du Đại Mãnh sao mà cứ nhão dính quấn quýt như thế nhỉ?
Kiều Viễn lắc lắc đầu, bức bách chính mình không nghĩ nhiều nữa, buộc khăn vào cổ rồi bắt đầu làm việc.
Bột để làm bánh xốp đã được trộn sẵn từ sáng sớm, hai huynh đệ Du Thiện Văn và Du Thiện Võ bị thu thập xong, hôm nay trở nên vô cùng siêng năng, sáng sớm đã hái được nhiều lá cây lớn, rửa sạch dùng để gói bánh.
Khách hàng đầu tiên trong ngày là Triệu Lai Phúc, cháu trai của thôn trưởng, “Viễn thúc thúc, con muốn mua sáu cái! Nãi nãi bảo con mua nhiều một chút.”
Ngày hôm qua, cậu bé trộm mua hai miếng về nhà, sợ sự việc lộ ra b·ị đ·ánh, nên trước tiên mang đến hiếu kính gia gia nãi nãi. Gia gia nãi nãi không biết gì, không những không mắng cậu, còn cho tiền, dặn hôm nay nhiều mua một chút.
“Được rồi.” Kiều Viễn thấy cậu khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dáng tiểu đại nhân rất là đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo má cậu, “Lá cây không đủ để gói nhiều như thế, thúc tìm cho con cái giỏ nhỏ để đựng nha.”
Triệu Lai Phúc rất thông minh, liền nói ngay: “Vậy lát nữa con mang rổ qua ạ.”
Cậu bé vừa mới đi, liền có một phụ nhân tới cửa. Lâm Thúy Phân giới thiệu với y: “Đây là Trương tẩu, hôm nay ta định qua nhà y mua thịt.”
Kiều Viễn ngoan ngoãn chào, “Tẩu tử.”
Tức phụ của nhà đồ tể rất hòa nhã, “Ngày mai nhà thím qua liền có a! Hôm nay không khéo, vừa lúc nhà ta đi thăm người thân.” Nàng một bên nói, một bên nắm lấy tay Lâm Thúy Phân nói: “Thím, phu lang nhà thím cũng không kém nha, thật là đẹp!”
Lâm Thúy Phân cũng không khiêm tốn, cười nói: “Người cũng hiếu thuận, việc gì cũng muốn làm.”
Lời trong lời ngoài, đều rất hài lòng đối với Kiều Viễn.
Trương tẩu khen tặng thêm vài câu, rồi nói vào lý do đến đây: “Ngày hôm qua Đại Bảo nhà ta có mua bánh xốp đường đỏ ở nhà thím, ta nếm một miếng thấy rất ngon! Tam muội nhà ta mới sinh hài tử, ta tới muốn mua một ít, một lát đi thăm nàng.”
Nghe tin có thêm hài tử, Lâm Thúy Phân cũng vui lây, “Đường đỏ, vừa lúc hợp cho ở cử!”
Trương tẩu nói: “Ta muốn mười miếng.”
Nhà nàng làm đồ tể, ngày thường cũng coi như giàu có, ăn uống luôn bỏ được không ngại.
Kiều Viễn thấy khó khăn, giấy dầu còn chưa mua về, không có gì để gói bánh.
Nhà người ta là đem đi thăm người thân, không thể đưa cái giỏ qua được!
May mà Lâm Thúy Phân nhớ tới, thời điểm tết Trung Nguyên trong nhà còn giữ lại một ít giấy dầu gói điểm tâm mua từ cửa hàng, bà đều giữ sạch sẽ, cất kỹ.
Kiều Viễn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với Lâm Thúy Phân: “Nương, hay mình cứ nói rõ với Trương tẩu đi, lỡ đâu nhà họ để ý.”
Lâm Thúy Phân cũng thấy hợp lý, liền ra khỏi bếp cùng Trương tẩu giải thích ngọn nguồn.
Trương tẩu vừa nghe, vui vẻ cười, “Này có gì đâu, người nhà nông như chúng ta không để ý nhiều như thế! Nhà ta cũng giữ lại loại giấy dầu này, có khi cần gói đến. Bất quá, thím, gói cho ta sáu miếng là được, còn lại bốn miếng, ta trực tiếp cầm về cho Đại Bảo ăn, khỏi phí giấy dầu.”
Trương tẩu tính tình sảng khoái, Kiều Viễn cũng không khách sáo thêm, chỉ lấy chín văn tiền, kiên quyết không nhận thêm một văn kia.
Trương tẩu cười, “Vậy a, thời điểm bán thịt ta cho sẽ giúp ngươi tuyên truyền!”
Lâm Thúy Phân cùng Kiều Viễn đều cảm tạ nàng, tiễn nàng ra cửa.
Lần này bán hàng thuận lợi hơn Kiều Viễn dự đoán, hết sạch lượng bánh chuẩn bị từ sáng, thầm nghĩ hôm nay mình đúng là quá may mắn!
Lâm Thúy Phân cũng không ngờ tới nhẹ nhàng như vậy đã kiếm được mười lăm văn tiền, nhiều hơn so với lúc bà may vá kiếm tiền, lại không mất nhiều công sức. Bà lập tức vui mừng nói, “Chúng ta lại hấp thêm một ít nữa đi.”
Kiều Viễn lại bình tĩnh hơn, “Nương, trong thôn mình chỉ có bấy nhiêu người thôi, người sẵn sàng bỏ tiền mua đồ ăn ngon lại càng ít, chỉ hấp thêm một mẻ nữa là đủ rồi, nếu không bán hết, chừng này nhà mình ăn cũng đủ.”
Hơn nữa, y vốn cũng không định dựa cái này để kiếm tiền làm giàu, chỉ muốn thử xem khả năng tích ít tiền vốn. Về sau, nếu y có cách kiếm tiền khác, thì sinh ý này có thể đưa cho Lâm Thúy Phân làm, mỗi ngày kiếm được mười tới hai mươi văn, liền ở trong nhà, tốt xấu gì có thể bớt chút tiền thịt.
Huyện thành, tiệm y phục.
Du Đại Mãnh đang chọn y phục cho Kiều Viễn, hoa cả mắt, sao có nhiều màu sắc như vậy!
Tiểu nhị của tiệm là một ca nhi biết ăn nói, đã thành thân.
Ánh mắt hắn thực sắt bén, liếc mắt một cái liền nhận ra Du Đại Mãnh.
Thợ rèn.
Có tiền.
Là dê béo.
Hắn lập tức nhiệt tình hô: “Là Đại Mãnh huynh đệ a, mua y phục cho phu lang à?”
Du Đại Mãnh khẩn trương chà xát tay, một hán tử tiến vào tiệm này, hắn có chút ngượng ngùng, “Ân.”
Thế là tiểu nhị Vương gia phu lang nhiệt tình phát huy khả năng bán hàng, làm cho một mình Du Đại Mãnh hoàn thành chỉ tiêu bán hàng cả tháng.
“Bộ màu trắng ngà này, màu sắc rất đẹp, lại là kiểu dáng mới, mặc lên người nhìn cực kỳ thanh nhã!”
“Huynh xem màu xanh thủy này, gần đây bán chạy nhất, nhóm ca nhi đều rất thích!”
“Màu xanh lá trúc này, rất nhã nhặn, chắc chắn phu lang huynh mặc vào trông rất đẹp!”
“Màu xanh biếc này, mặc lên rất dễ tôn làn da trắng!”
“Còn bộ màu nâu lá cọ này, vừa bền lại dễ giặt!”
Du Đại Mãnh nghe Vương gia phu lang giới thiệu từng món, nghĩ lại, thấy Viễn ca nhi mặc bộ nào cũng đẹp, thế là hắn chi ra hai lượng bạc mua hết.
Vương gia phu lang vui vẻ ra mặt, lại nói thêm: “Huynh thật sự là thương phu lang mình, cũng nên chọn thêm dây cột tóc cùng tông màu, nhìn càng đẹp mắt hơn!”
“Huynh có muốn mua trung y cùng đồ mặc ở trong không? Trong tiệm đây đều là vải mềm, mặc vào rất thoải mái. À, có cả áo lót mới, phu lang mới thành thân là thích nhất!” Vương gia phu lang che miệng trêu ghẹo.
Vì vậy, Du Đại Mãnh lại rút tiền, bước ra khỏi tiệm y phục với tiêu hết số tiền ba lượng bạc!
Du Đại Mãnh một chút cũng không đau lòng số tiền đã bỏ ra, ngược lại trong lòng thực cao hứng. Viễn ca nhi đối với hắn tốt như vậy, giặt đồ cho hắn, nấu món ngon cho hắn ăn. Du Đại Mãnh cảm thấy chỉ cần mình cũng đối xử thật tốt với Viễn ca nhi, y sẽ dần dần nguyện ý cùng hắn sinh hoạt.
Trương tẩu thanh toán xong, kế tiếp lại có thêm vài hài tử lục tục đến mua, mẻ bánh mới nhanh chóng được bán hết, tổng cộng thu được 30 văn tiền.
Lâm Thúy Phân thấy Kiều Viễn bận rộn cả một buổi sáng, nhất quyết không để y làm cơm trưa.
Thực ra công việc như thế này đối với những việc Kiều Viễn làm ở hiện đại không tính nhiều, nhưng phía trước thân thể này không ăn tốt, dinh dưỡng không đầy đủ. Y thật ra có chút mệt, thấy Lâm Thúy Phân quan tâm, Kiều Viễn có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Kiều Viễn trào dâng lên dòng cảm xúc ấm áp, cảm nhận sự yêu thương của nương, khiến y cảm thấy thật tốt.
Sau giờ ngọ, Lâm Thúy Phân ngồi dưới mái hiên may đồ, hai huynh đệ Du Thiện Văn và Du Thiện Võ không biết đi chơi đâu, còn Kiều Viễn cùng Liễu ca nhi tựa vào cột ngủ gật.
Trong sân đột nhiên vang lên thanh âm của một phụ nhân, đem hai người giật mình tỉnh dậy.
“Thúy Phân, ta đem rổ đến cho ngươi đây.”
Người này nguyên thân biết tới, là tức phụ thôn trưởng, nãi nãi Triệu Lai Phúc, ngày thường hay giúp đỡ các gia đình trong thôn, nhân duyên rất tốt.
Kiều Viễn xoa xoa mắt, vội tiến lên chào hỏi, “Triệu thẩm.”
Triệu thẩm nhìn cậu một lượt, cảm thấy Viễn ca nhi trước đây sống ở Kiều gia vốn nhát gan, gặp người chẳng mấy khi mở lời, không ngờ sau khi thành thân lại trở nên hoạt bát hơn. Nếu đúng như Lai Phúc nói, Viễn ca nhi không chỉ làm việc chu toàn mà tay nghề còn tốt, sợ là đại bá mẫu của y bây giờ phải hối hận ch.ế.t.
Triệu thẩm cười nói: “Thúy Phân, vốn dĩ sáng sớm ta định mang rổ qua cho ngươi, nhưng ngươi cũng biết đến, Căn Sinh nhà ta còn nửa tháng nữa là phải thành thân rồi, ta vội vàng từ sáng sớm, không có thời gian. Ta làm ít đồ chua đem qua cho nhà ngươi, đừng có ghét bỏ!”
Lâm Thúy Phân nói: “Ghét bỏ gì chứ? Tay nghề làm đồ chua của ngươi là số một trong thôn ta. Sáng nay ăn cháo, Liễu ca nhi còn nhắc mãi muốn ăn đồ chua chung với cơm!”
Được khen như vậy, Triệu thẩm cũng cao hứng, “Vậy để ta bảo Lai Phúc mang một ít nước chát đến cho nhà ngươi, thêm chút nước nữa là có thể làm rau cắt nhỏ ngâm ngay được rồi."
Hai lão tỷ muội ngồi ở hành lang nói chuyện ra vào, riêng Kiều Viễn lại để ý thấy hóa ra bà bà nhà mình được gọi là Thúy Phân, khiến khóe miệng y khẽ nhếch lên vui vẻ.
Triệu thẩm cùng Lâm Thúy Phân nói một hồi, chia sẻ những việc nhỏ cần chuẩn bị cho hỉ sự, Lâm Thúy Phân vừa lo liệu xong cho Du Đại Mãnh, cũng có thể giúp Triệu thẩm đưa ra vài chủ ý hữu ích .
“Hướng Học có trở về không?” Triệu thẩm do dự hỏi.
Triệu Căn Sinh cưới chính là ca nhi nhà thôn trưởng Vương Gia Loan, xem như là một việc liên hôn lớn giữa hai thôn. Đến lúc đó, vài thôn trưởng khác đều sẽ đến dự, thôn Tiên Hà sẽ phải cử người đến bồi rượu, tăng thêm phần long trọng.
Trong thôn chỉ có vài nhân vật nổi bật như vậy, Du Hướng Học lại luôn là người chu toàn, chuyên lo việc lớn. Triệu thẩm thật lòng hy vọng hắn có thể trở về làm chủ việc bồi rượu, nhưng việc đọc sách khoa cử của người ta là việc lớn, nhưng vì nhi tử, không thể không nói ra miệng.
Lâm Thúy Phân cười nói: “Sao lại không về? Trước đây lão đại đã nói, chờ Căn Sinh huynh đệ thành thân nhất định sẽ về! Không nói đến việc năm đó hắn có thể đọc sách là nhờ thôn trưởng hỗ trợ, còn có tình nghĩa cùng nhau lớn lên với Thủy Sinh, Căn Sinh lại là thân huynh đệ của Thủy Sinh, sao không xem hắn như huynh đệ chứ?”
Hóa ra năm đó, phu tử cổ hủ, còn chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng sĩ nông công thương của tiền triều, ghét bỏ Du lão đại là con thợ rèn, không chịu nhận. Vẫn là thôn trưởng Triệu Đức Thuận ra mặt, mới làm phu tử nhận Du lão đại vào học.
Thủy Sinh là cha của Triệu Lai Phúc, là huynh đệ tốt của Du lão đại. Năm đó, ông cùng Du lão đại học cùng một thầy, nhưng do thiên phú hữu hạn, chỉ học hai năm rồi không tiếp tục, hiện tại làm chưởng quầy ở Phường Tiện Nghi trong thành.
Triệu thẩm rất vui, càng cảm thấy Du gia là người phúc hậu, năm đó bất quá chỉ là một việc nhỏ, nhưng nhà họ vẫn nhớ đến giờ. Mấy năm qua, Du gia làm nghề rèn, nhiều lần không lấy tiền không nói, lúc này Căn Sinh thành thân, còn chịu xin nghỉ từ phủ thành về để dự với Căn Sinh.
Hai người lại ngươi tới ta đi kể một ít chuyện cũ, cuối cùng Triệu thẩm nhắc đến một sự kiện: “Ta còn nhớ ở nhà ngươi làm bánh xốp, Lai Phúc mua về, mọi người trong nhà đều nếm thử. Ai cũng thấy bánh xốp ăn rất ngon, cũng mới lạ, chúng ta đã bàn bạc với nhau, định trong hỉ yến làm một ít món ăn nhẹ, còn dùng để đáp lễ.”
Trong thôn, khi có người thành thân, đều phải tặng cho người tham gia hỉ yến, mỗi hộ một phần đáp lễ, thường là trứng gà đỏ cùng bánh bao. Chỉ có gia đình giàu có như thôn trưởng, mới có thể nghĩ ra cái mới lạ, không sợ tốn kém nhiều tiền.
Kiều Viễn vừa nghe, đôi mắt nhất thời sáng lên, nhi tử thôn trưởng thành thân, người thôn Tiên Hà ít nhất cũng phải mỗi hộ có một người đến, này là bao nhiêu người, bao nhiêu bánh xốp, bao nhiêu tiền a!
Y kiềm chế sự kích động của mình, tính tế hỏi, “Thím, ngài dự định làm bao nhiêu cái? Các món ăn nhẹ là làm bao nhiêu? Đáp lễ sẽ chuẩn bị bao nhiêu ạ?”
Kiều Viễn hỏi mấy cái đó, đều là những gì Triệu thẩm đã bàn bạc với thôn trưởng trước đó, “Ta và thôn trưởng đã tính toán một chút, riêng thôn Tiên Hà có khoảng 80 hộ, có thể tham gia hỉ yến khoảng 400 người. Món ăn nhẹ thì mỗi người một cái, còn đáp lễ là mỗi hộ sáu cái. Hơn nữa, các thôn trưởng khác và người có quan hệ tốt với Căn Sinh, cũng sẽ có khoảng một ngàn miếng, có thể nhiều hơn không thể thiếu."
Một ngàn miếng kia chẳng phải là một lượng bạc! Một đơn lớn a!
Kiều Viễn lập tức vỗ ngực nói: “Thím, vậy đơn này ta tiếp, để ta lo liệu thật chu toàn cho thím.”
"Tính cho thím ngươi tiện nghi chút.” Lâm Thúy Phân đúng lúc đề nghị.
Triệu thẩm vội xua tay: "Đừng như vậy, vốn dĩ ta đã thấy không tiện, cứ tính một văn tiền mỗi miếng đi." Bà cười trêu ghẹo nói: “Hơn nữa, đây là sinh ý của phu lang nhà ngươi, ngươi sao lại nhúng tay vào?”
Kiều Viễn đúng lúc chen vào nói, “Vậy thì lúc đó ta sẽ làm một phần bánh bao hỉ yến, coi như ta cùng Đại Mãnh tặng quà tân hôn cho Căn Sinh đại ca.”
“Cái gì là bánh bao hỉ yến?” Triệu thẩm tò mò hỏi.
Kiều Viễn cùng bà trao đổi, không nghĩ tới, trong lòng y đang tính toán xem nên lấy hỉ yến của nhi tử trưởng thôn đánh cái quảng cáo như thế nào.
---------------------------------------------
🎉Hôm nay, mình đăng muộn nha cả nhà, tại chương này dài quá, mình cũng ráng hết sức để đăng trong hôm nay luôn 💕