Chương 3

Lâm Thúy Phân ở trong bếp nhóm lửa, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị làm cơm sáng. Kiều Viễn rửa mặt xong liền chạy nhanh vào bếp, lấy nồi gạo trong tay Lâm Thúy Phân, nỗ lực xoát hảo cảm, “Nương, ta tới nấu cơm, ngài nghỉ ngơi đi.”

Lâm Thúy Phân do dự một chút, thấy sắc mặt y hồng nhuận, người cũng hoạt bát rất nhiều, thân thể hẳn là không có gì, liền cho y, ngược lại dọn cái ghế nhỏ, ngồi ở trong bếp coi lửa.

Kiều Viễn vừa vo gạo vừa hỏi: “Nương, buổi sáng làm món gì ?”

“Ngươi xem rồi làm đi!” Lâm Thúy Phân bổ sung nói: “Đại ca ngươi cùng Thu ca ngươi ngày hôm qua đã hồi phủ thành, việc học của đại ca ngươi quan trọng, chỉ xin nghỉ hai ngày.”

Thu ca chính là phu lang Du lão đại - Mạnh Thu, ngày đó, ở tân phòng vẫn luôn bồi nguyên thân, nguyên thân nhân lúc hắn đi ra ngoài mà treo cổ, Kiều Viễn có ấn tượng với hắn.

Dù sao cũng là làm bữa cơm đầu tiên của phu lang mới gả đến Du gia, Lâm Thúy Phân có tâm khảo tay nghề của Kiều Viễn. Nên trừ bỏ thêm củi, mặt khác không nhúng tay.

Kiều Viễn minh bạch, đây là khảo nghiệm của bà bà! Vận mệnh trêu đùa a, có một ngày y còn bị khẩn trương trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu!

Bỏ qua mấy suy nghĩ lung tung, Kiều Viễn liền có chủ ý, chuẩn bị cơm. Nhà bếp có khoai tây, có thể làm bánh khoai tây. Hái chút rau dưa ngoài vườn làm bánh rau cải, lại làm dĩa rau trộn ngon miệng, tiểu ca nhi Du Liễu vẫn là một tiểu hài tử, buổi sáng hẳn là ăn canh trứng.

Nghĩ xong liền làm, Kiều Viễn trước bắt gạo lên bếp, lại gọt vỏ khoai tây, cắt nhỏ, rải một ít hành trồng trong vườn, thêm gia vị, khuấy trứng gà, cuối cùng bắt nồi dùng mỡ heo chiên đến hơi vàng, hoàn mỹ!

Bánh rau cải liền tương đối thanh đạm, cho chút muối cùng trứng gà, thích hợp cho tiểu ca nhi Du Liễu ăn. Này một phen hành động đập liền 4 cái trứng gà, bất giác Kiều Viễn nhớ tới đây là ở nông gia cổ đại, có phải quá lãng phí hay không, nháy mắt chột dạ, “Nương, ta... có phải dùng nhiều trứng gà quá không?...”

Lâm Thúy Phân đã bị thao tác liên tiếp của Kiều Viễn làm chấn kinh rồi, theo nàng biết, nhóm phụ nhân cùng phu lang trong thôn còn không có làm cơm như vậy.

Sau một lúc lâu, Lâm Thúy Phân mới ấp úng nói: “Cha ngươi cùng Đại Mãnh làm thợ rèn, đều cần nhiều sức lực, Tiểu tứ Tiểu ngũ Tiểu lục tuổi còn nhỏ, là thời điểm thân thể đang lớn. Hiện giờ, trong nhà đã trả hết nợ, cuộc sống không khổ sở như trước kia, không có việc gì.”

Lâm Thúy Phân vừa dứt lời, nhìn thoáng qua bộ dáng yếu đuối, mong manh của Kiều Viễn, vừa thấy là không ăn ngon qua cái gì ở nhà đại bá lòng dạ hiểm độc kia, lại bổ sung nói: “Ngươi thân thể ốm yếu, cần bồi bổ. Trong nhà, một ngày gà có thể đẻ mười mấy cái trứng, làm thêm một chén canh trứng, ngươi cũng ăn đi.”

Từ nhỏ, Kiều Viễn cha không thân mẹ không yêu, sau lại độc lập mưu sinh. Từ khi ông bà lần lượt qu·a đ·ời, y đã hiếm khi nhận được sự quan tâm của người khác, trong lòng Kiều Viễn ấm áp, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn nương.”

Lâm Thúy Phân không biết nghĩ đến cái gì, khẽ thở dài một hơi, “Ngươi cùng Đại Mãnh hảo hảo sinh hoạt là được.”

Kiều Viễn xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, giải thích nói: “Là ta nhất thời nghĩ quẩn, về sau sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.”

Lâm Thúy Phân gật đầu, hiển nhiên cũng không tin lời y nói lắm, vẫn là muốn xem biểu hiện kế tiếp của y mới được. Nàng cũng không muốn cùng Kiều Viễn ở trong bếp tiếp tục thảo luận đề tài này, liền hỏi: “Ngươi đây là chuẩn bị làm cái gì?”

“Bánh ạ.” Kiều Viễn trả lời.

Làm bánh là như vậy? Cũng không giống a! Lâm Thúy Phân mang thái độ hoài nghi đối với cách làm của Kiều Viễn, nhưng dù sao cũng là bữa cơm đầu tiên của phu lang mới vào cửa, nói nhiều, không khỏi quá mức nặng nề, cũng sợ Kiều Viễn nghĩ nhiều, Lâm Thúy Phân cũng chưa nói gì, trong lòng nghĩ về sau chỉ dạy y là được.

Xúc một ít mỡ heo, bôi một vòng lên chảo sắt, đem bột bánh đã khuấy tốt đổ vào chảo, dùng cái vá điều chỉnh mặt bánh, để lửa nhỏ chậm rãi chiên vàng hai mặt, mùi hương dần dần bay ra, đặc biệt làm người thèm.

Du Đại Mãnh vừa lúc trở về, vừa tiến vào bỏ củi xuống, theo mùi hương vào trong bếp, “Món gì thơm vậy a?”

Lâm Thúy Phân liếc mắt trừng hắn một cái, trách mắng: “Mũi chó a, có ngươi linh như vậy!”

Du Đại Mãnh gãi đầu, cười cười. Kiều Viễn cũng bị chọc cười, xé xuống một miếng bánh vừa chiên xong, đút cho hắn, “Ngươi nếm thử, ta làm!”

Du Đại Mãnh nhai một chút, lập tức bị hương vị này chinh phục, “Ăn ngon!”

Kiều Viễn bị bộ dáng ngơ ngác này của hắn làm cho trong lòng mềm mại, thanh âm không tự giác mềm xuống, “Còn có món ngon hơn, sau này lại làm cho ngươi ăn.”

“Ân.” Du Đại Mãnh gật gật đầu, tai có chút hồng.

Lâm Thúy Phân đứng một bên xem hành động qua lại của vợ chồng son, có vài phần tin lời Kiều Viễn vừa nói.

Những người khác trong Du gia cũng lục tục dậy, không ngoại lệ đều tò mò hướng đến hương vị trong bếp, Lâm Thúy Phân đem bọn họ đẩy ra ngoài.

Đây coi như là lần đầu Kiều Viễn nhận thức người Du gia.

Du lão cha, chủ gia đình, khoảng 50 tuổi, có lẽ do làm lụng vất vả, giữa mày có hai nếp nhăn sâu, trầm mặt ít nói.

Huynh đệ song bào thai lớn lên giống nhau như đúc, nhưng gầy là Du Thiện Văn, còn mập hơn một chút là Du Thiện Võ, hai hùng hài tử này hình như đối với y có chút địch ý.

Tiểu ca nhi Du Liễu ngoan ngoãn mềm mại, vẫn luôn tránh một bên đánh giá y.

Đồ ăn lục tục mang lên bàn, bữa cơm đầu tiên sau khi Kiều Viễn gả đến Du gia chính thức bắt đầu.

Bánh khoai tây thơm ngào ngạt,  có trứng gà có gia vị, vốn bởi vì việc Viễn thắt cổ trong đêm tân hôn Kiều, huynh đệ song bào thai đối y không vừa lòng cũng chưa theo kế hoạch gây khó dễ cho y. Du Thiện Võ càng là nói thẳng: “Ăn ngon! Nương, về sau cơm sáng liền ăn cái này đi, mỗi ngày không cần gặm bánh bao!”

Lâm Thúy Phân đối với tính toán của nhi tử, xụ mặt quở mắng: “Là Viễn ca làm! Còn không nhanh gọi ca!”

Du Đại Mãnh sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại đây, duỗi tay chụp một cái lên đầu Du Thiện Võ- cách hắn gần nhất, ra lệnh nói: “Kêu ca!”

Huynh đệ song bào thai bĩu môi ủy khuất, bọn họ rõ ràng là vì tam ca, còn bị tam ca đánh, nhưng giá trị vũ lực của tam ca quá mạnh, chỉ có thể khuất nhục chào Kiều Viễn, “Viễn ca.”

Kiều Viễn thở dài, một đôi hùng hài tử a.

Sớm bị bánh rau cải cùng canh trứng chinh phục, tiểu ca nhi Du Liễu liền chấp nhận tốt, nhẹ nhàng mà kéo nhẹ vạt áo Kiều Viễn, mềm mại nói: “Viễn ca ca, bánh rau ăn ngon ạ!”

Kiều Viễn nháy mắt bị manh tới, đây là tiểu thiên sứ đáng yêu a, y thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ đô thịt của Liễu ca nhi, cười nói: “Vậy đệ ăn nhiều một chút, cho mau lớn.”

Huynh đệ song bào thai thực tức giận, cái đại phản đồ - Liễu ca nhi này! Đều nói đứng cùng một phe đâu?

Người một nhà ấm áp ăn cơm sáng, Kiều Viễn vừa mới chuẩn bị thu thập bàn ăn, đã bị Lâm Thúy Phân ngăn cản, “Để cho mấy huynh đệ bọn họ thu thập đi, bận từ sáng sớm giờ, thân thể ngươi vừa khỏe lại, nghỉ ngơi đi.”

Du Đại Mãnh thầm chấp nhận, cũng ở bên cạnh gật đầu, Kiều Viễn càng cảm thấy bầu không khí ở Du gia rất tốt.

Chờ những người khác đều tản ra, ai bận việc nấy, Du Đại Mãnh lén lút lôi kéo Kiều Viễn trở về phòng.

“Làm sao vậy?” Kiều Viễn nghi hoặc.

Du Đại Mãnh ở trong túi sờ soạng nửa ngày, móc ra một cái hộp nhỏ, “Sáng nay ta đến chỗ Vương đại phu mua, cái này dùng được cho vết bầm!” Du Đại Mãnh nói, chỉ v·ết th·ương trên cổ Kiều Viễn.

Trong lòng Kiều Viễn ấm áp, tiếp nhận thuốc bôi, thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền a?”

Du Đại Mãnh tức khắc ấp úng.

Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú đầy tử vong của Kiều Viễn, giãy giụa nói ra giá cả, “Hai..... Hai lượng bạc......”

Dứt lời, mở to mắt, khẩn cầu Kiều Viễn nói: “Đệ đừng nói cho nương!”

Kiều Viễn giật mình rồi, một hộp thuốc bôi này cư nhiên quý như vậy!

Y có ký ức nguyên thân, biết hai lượng bạc là khái niệm gì, bằng nửa năm phí sinh hoạt của một nhà sống tiết kiệm ở nông thôn. Xem ra mặc kệ là thời đại nào, xem bệnh uống thuốc đều rất quý, càng làm kiên định quyết tâm muốn kiếm tiền của y, thân thể yếu đuối mong manh này của y vừa thấy là cái dễ sinh bệnh, đừng để đến lúc muốn xem bệnh đều không được.

Cảm khái xong hộp thuốc bôi, Kiều Viễn lại cảm thấy cảm động. Hai lượng bạc, Du Đại Mãnh liền bỏ ra mua thuốc bôi cho y, thật là đại hùng ngốc, đêm tân hôn phu lang đã thắt cổ còn đối tốt với y như vậy.

Trong phòng không có gương, Kiều Viễn chỉ phải đem thuốc bôi đưa cho Du Đại Mãnh, “Vậy huynh giúp ta bôi thuốc nha.”

“Ta?” Du Đại Mãnh kh·iếp sợ.

Kiều Viễn lập tức nhớ tới hán tử cùng ca nhi khác nhau, nhưng lời nói đã nói ra, thu hồi thì tính hảo hán gì, vì thế ra vẻ hung dữ nói: “Đương nhiên là huynh! Ở đây lại không có gương, nhanh lên!”

“Này......” Du Đại Mãnh nhìn chằm chằm hộp thuốc trong tay đến sầu lên, Viễn ca nhi không muốn làm phu lang cho hắn, điều này là không hợp lý a. Sau một lúc, khi Kiều Viễn lại thúc giục tiếp, Du Đại Mãnh rốt cuộc hành động, đào một khối thuốc, thật cẩn thận bôi lên cổ Kiều Viễn.

Thuốc lạnh lạnh dính dính, mới vừa dính lên cổ, Kiều Viễn liền nhịn không được tê một tiếng.

Du Đại Mãnh khẩn trương hỏi: “Đau không?”

“Không đau, lạnh lạnh.”

Động tác Du Đại Mãnh càng thêm cẩn thận, đôi mắt nghiêm túc. Hắn dựa gần, thở ra hơi nóng nhẹ nhàng dán vào bên gáy Kiều Viễn, đầu óc Kiều Viễn nhất thời nóng lên, bật thốt lên hỏi: “Du Đại Mãnh, vì cái gì huynh sẽ cưới... ta a?”

Tựa hồ Du Đại Mãnh cảm thấy đây là cái vấn đề thực ngốc, “Bà đệ đến tìm nương ta.”

“Này ta biết, vậy còn huynh, ban đầu huynh không có người mình thích à? Huynh vì cái gì đáp ứng cưới ta?”

Du Đại Mãnh nghĩ nghĩ nói: “Cái gì gọi là kêu thích? Nương ta nói ta cưới đệ, bà đệ lại cứu mạng ta cùng nương, ta muốn báo đáp đệ!”

Kiều Viễn nhịn không được trợn mắt, Du Đại Mãnh căn bản chính là cái ngu ngốc, mơ màng liền thành thân. Nhưng cũng khá tốt, ít nhất y xác nhận Du Đại Mãnh đối nguyên thân không hề có tình cảm, sau này nếu là sinh ra tình cảm, đó đều là đối với y.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play