"Nghe nói mấy đứa trẻ đó đã xâu được mười vạn hạt Phật châu chỉ trong hai ngày?"
Trưởng lão Thông Trần hừ một tiếng: "Chỉ là biết dùng một số mánh khoé nhỏ thôi, không có gì đáng kể. Chỉ cần chúng ít gây rắc rối là đã tốt rồi."
Đạo Ngộ không nhịn được mà cười lớn, vẻ mặt rất tự hào.
"Tiểu Trúc tự tạo ra một pháp bảo chuyên dùng để xâu hạt. Cái đó nhìn khá lạ, không biết đầu óc nhỏ bé ấy của con bé nghĩ ra như thế nào nữa."
Mọi người ở đây đều là những người từng trải, đã thấy không ít pháp bảo. Có cái có thể xoay chuyển càn khôn, có cái còn có thể dẫn nước lấp biển, nhưng món chuyên dùng để xâu hạt thì… thật sự không ai có thời gian để nghiên cứu.
Tông chủ lập tức cảm thấy hứng thú: "Đạo Ngộ đã thấy qua rồi sao? Mang ra cho chúng ta cùng xem đi."
Không ngờ Đạo Ngộ thật sự xin được đồ từ tay Khương Trúc.
Vài vị trưởng lão tụm lại, cúi đầu nhìn.
Pháp bảo đó có hình dáng rất kỳ lạ, và…
"Đây không phải chỉ là gỗ bình thường thôi sao?" Thậm chí còn không phải là linh mộc.
Một vị trưởng lão cầm lên rồi xem đi xem lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đạo Ngộ ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thể các ngươi không hiểu, lão phất tay gọi một đệ tử nhỏ lại, chỉ đạo hắn ta sử dụng linh lực để xoay chuyển khúc gỗ.
Các trưởng lão chỉ thấy Đạo Ngộ đặt một viên Phật châu lên, dây linh lực nhanh chóng xâu qua, ba mươi bốn viên hạt ngay ngắn nằm trên đó.
Đạo Ngộ kiêu ngạo cầm chuỗi hạt vừa xâu xong đung đưa qua lại trước mặt mọi người.
Lão phải hỏi Tiểu Trúc Tử rất lâu mới học được cách dùng, tiếc là linh lực của lão quá thâm hậu, gỗ bình thường không chịu nổi nên không thể tự tay làm được.
"Sao lại như vậy?" Một vị trưởng lão nghi ngờ hỏi.
Đạo Ngộ cũng đã hỏi Khương Trúc nhưng nàng chỉ nói mấy lời như trọng lực, lực ly tâm gì đó, lão nghe không hiểu nên cũng không thể trả lời.
Trưởng lão Như Tâm như nhận ra điều gì đó, ánh mắt lộ vẻ hứng thú và vui mừng.
Từ trước đến nay, lão rất thích nghiên cứu máy móc, tất cả các công cụ trong Vạn Phật Tông đều do lão phát minh ra.
"Đối chiếu chính xác với lỗ của hạt Phật châu, sử dụng các góc độ và quy luật của thiên địa để cho hạt Phật châu vừa rung động điều chỉnh phương hướng, vừa tự di chuyển xuống"
"Tuy có chút thủ công nhưng kết cấu rất tinh xảo, thật sự mang lại nhiều bất ngờ."
Các trưởng lão đều ngạc nhiên: "Cái đồ chơi nhỏ này còn vận dụng quy tắc thiên địa ư?"
Nhóm người thời cổ này đương nhiên không biết trọng lực và lực ly tâm là gì, họ gọi những hiện tượng tự nhiên không thể giải thích là quy tắc, vì quy tắc là điều không ai có thể làm trái ngược nên thường được định nghĩa là thuộc về thiên địa.
Trưởng lão Như Tâm cười nói: "Đúng vậy, mặc dù không biết con bé nghĩ ra như thế nào nhưng điều này cho thấy con bé là một đứa trẻ có tư duy sắc bén. Trưởng lão Đạo Ngộ quả nhiên có con mắt tinh tường."
Sắc mặt trưởng lão Thông Trần bình thản, cảm thấy họ chuyện bé mà xé ra to.
"Chẳng qua là biết chút mánh khóe thôi mà, sao đến miệng các ngươi lại như thể đây là thứ duy nhất có trên trời dưới đất vậy."
"Không biết tư duy có sắc sảo hay không nhưng ta chỉ biết, từ khi con bé vào tông môn, tông môn không có ngày nào yên ổn cả. Ngày hôm qua, con bé còn dẫn tất cả đệ tử công khai náo loạn trong Phật đường, quấy rối chốn thanh tịnh của Thần Phật."
Trưởng lão Thông Trần vừa nói vừa có chút tức giận: "Đệ tử ngỗ ngược như thế, tu Phật cũng chưa chắc có thể thành chính quả."
Lão ta rất ghét những đệ tử không nghiêm túc, nhất là người giống như Khương Trúc, không có chút thiên phú nào.
Đạo Ngộ biết tính cách của lão ta nên vội vàng giải thích với tông chủ: "Tính tình Tiểu Trúc hoạt bát, có hơi kỳ quái nhưng ta cho rằng hiện tại như vậy cũng rất tốt."
"Các vị có từng nghĩ đến tại sao hầu hết các tu sĩ không muốn đến Vạn Phật Tông không? Tông môn chúng ta là một trong Ngũ đại tông môn, mỗi lần đại bỉ, thực lực ít nhất cũng đứng trong hạng ba nhưng chiêu mộ đệ tử hàng năm lại ảm đạm nhất."
Lời Đạo Ngộ chạm đúng vào nỗi đau của các trưởng lão có mặt.
Năm này qua năm khác, không chỉ đệ tử chán nản mà ngay cả họ cũng thường xuyên nghi ngờ.
"Khi nhắc đến Phật tu, mọi người đều cảm thấy nhàm chán. Bên cạnh đó, quy củ lại nghiêm ngặt, cấm đệ tử xuống núi trong nhiều năm, các đệ tử suốt ngày luyện công tu luyện, ngày qua ngày ngồi thiền niệm kinh."
"Toàn là những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, suốt ngày nghiêm túc, không tán gẫu không cười đùa thì khác gì mấy lão già hàng trăm tuổi chứ?"